Ông cố em trước đây là địa chủ, nhưng giúp cách mạng nên được giữ lại ít ruộng vườn. Em thì chả nhớ là rộng bao nhiêu, nhưng hồi nhỏ chơi trong cái sân sau nhà thì cứ phải gọi là thỏa thích, con nít cả xóm hơn 20 đứa trốn tìm vẫn thấy rộng. Hồi đầu năm 99, Tam Quan có đợt bão, ông bà ngoại tính thương người, dựng thêm mấy cái chòi cho dân tứ phương vào núp. Nói là chòi thế thôi, chứ chắc lắm, hè về quê 2-3 đứa bắc ghế đu lên xà chơi mà còn chả thấm vào đâu...
Cũng vào năm ấy, gia đình xảy ra một số chuyện...
Đầu tiên, là anh cu Liêm con cậu cả đang học lớp 8, liên tục 5-6 hôm bỏ nhà đi thâu đêm, đến sáng mới về, mà về tới nhà thì mùi hôi thối xộc lên không ngửi nổi. Mà cũng không chịu tắm rửa, cứ chui vào trong giường nằm li bì, đến gần tối mới tỉnh. Mà cũng lạ, anh cu ngủ say như chết, nếu không phải tim còn đập, ngực phập phồng thì ai cũng nghĩ là anh chết rồi. Đến mức cậu mợ lôi ra ngoài lột trần dội nước cho bớt thối anh cũng không tỉnh. Cả nhà ai cũng nghi ngờ. Đêm thứ 6 anh cu Liêm bỏ nhà đi, cậu đeo trên cổ chuỗi hạt, cầm theo cái rựa, mò theo. Đến sáng anh cu về nhà, vẫn bộ dạng hôi thối đó... nhưng tuyệt không thấy cậu cả đâu. Mọi người dáo dác đi tìm thì thấy cậu nằm úp mặt vào bãi phân trâu gần bụi tre đầu làng, trên tay cầm chuỗi hạt bị đứt và cây rựa có dính máu. Mọi người dìu cậu về nhà, cậu khoát tay "tao tự đi được" rồi xiêu vẹo bước đi. Về đến nhà thấy anh cu Liêm, đột nhiên cậu ré lên rồi lao tới bóp cổ. Cậu 2, cậu 3 hoảng hồn, giằng cậu ra, 1 lúc lâu mới yên. Cậu cứ ngồi nhìn chằm chằm anh cu Liêm, miệng cắn đến tóe máu. Ăn uống ngủ nghỉ gì cậu cũng nhìn chằm chằm anh cu, không dời một giây, mãi cho đến khi ông ngoại mời người về trị dứt bệnh cho anh cu Liêm...
Tạm ngưng nói về gia đình cậu cả. Quay lại với cái sân. Từ ngày gia đình cậu cả có biến, chẳng đứa nào dám béng mảng đến chơi. Gia đình cũng bận túi bụi, vườn tược cứ vứt đấy.
"Bây giờ bận bịu lắm chuyện, vườn nhà mình, cứ để đấy, cũng chả mất đi đâu mà sợ." - cậu 2 bảo thế.
Bẵng đi gần tháng, cỏ mọc lan tới tận sân trong.
Đó là vào giữa tháng 7, đang đợt hè, oi bức, người ta ngủ hiếm khi đóng cửa. Quê mà, chó thì nhà nào cũng nuôi 1-2 con, đồ đạc cũng chẳng có nhiều, cứ toang ra cho mát mẻ.
Như thường lệ, tầm 9h đêm là nhà ngoại em tắt đèn. Đêm nay 2 cậu phải thức canh cậu cả với anh cu Liêm nên ở bên gian trái. Ông nội ngồi uống trà châm thuốc lào ở gian sảnh, ông thường ngủ luôn ở đấy. Còn cánh đàn bà tập trung về gian phải, kể chuyện, tám, chơi mạt chược... đủ kiểu.
Sắc trời cũng dần về khuya...
"Hú uuuuuuuuuuuuuuuuuu"
"Gâu gâu gâu, ẳng, ẳng"
"Sh...hư..."
Người ta bảo nửa đêm chó tru là có ma. Mợ cả nằm trằn trọc nãy giờ không ngủ được. Phần thì lo cho chồng, cho con, phần thì mệt quá, cả ngày quần quật còn gì. Nghe thấy tiếng chó tru mợ giật thót người, rúc vào trong chăn.
Bỗng mợ lặng người. Có cái cảm giác như có ai ở phía sau mình. Mợ lật chăn nhìn ra cửa sổ thì chẳng có ai. Lại nằm xuống. Vẫn cái cảm giác ấy. Cái cảm giác rất ứng nghiệm của người phụ nữ khi có ai nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng chó chẳng biết từ bao giờ, im bặt. Nhưng cái cảm giác ấy vẫn ám ảnh mợ cả, dai dẳng miết không thôi.
Mợ sợ quá, mợ chẳng biết làm gì. Mợ quay sang mợ 2. Mợ thét lên thành tiếng hãi hùng: Mợ 2 đang nhìn mợ trân trân!
Mợ cả tung mền nhảy ra khỏi giường, nép vào góc tường sát cửa sổ. Mợ 2 vẫn nhìn mợ một cách quái dị, không chớp mắt.
Chợt mợ cả cảm thấy cái ánh mắt vô hồn mở to ấy, không phải nhìn mợ, mà là nhìn ra cửa sổ!
Cái cảm giác rợn gáy lại trở lại. Mợ cả lấy hết can đảm, từ từ quay đầu lại. Mợ giật thót người khi thấy bóng người ngoài cửa sổ đang đứng ở giữa sân nhìn mình cười cười. Biết là đã gặp ma, mợ cả lập tức ngồi xuống, tiểu tiện, lấy nước tiểu vuốt lên mặt, vẩy vẩy ra xung quanh, và cả lên người mợ 2 nữa. Chỉ thấy mợ 2 rùng mình rồi nhắm mắt. Có cơn gió lùa qua rồi yên hẳn, mọi thứ trở lại bình thường. Thế nhưng mợ cả ko ngủ được. Mợ ngồi nơi góc giường, hết nhìn cửa sổ lại nhìn mợ 2...
Sáng hôm sau mợ 2 không tỉnh dậy nữa, bác sĩ bảo mợ trúng gió. Về nhà mợ cả kể lại cho cả nhà nghe, ông ngoại mặt tối sầm, đi vào bàn thờ nhà thắp nhang cúng vái gì đấy, lát sau người ta thấy ông bưng nguyên cái lư hương rải cát vàng khắp cả cái sân...
Đám tang mợ 2 được tổ chức nhỏ, chỉ có gia đình và vài người thân thiết trong xóm đi đưa. Đợt đấy em cũng về, hè mà, về thăm ông bà, ai biết đâu mới về đến nơi đã phải đưa tang. Mợ 2 lúc còn sống thương em lắm. Mợ có cả bộ truyện Hesman. Em về quê chơi, cứ đến tối là mợ lại lấy truyện ra đọc cho em nghe, nghe đến mức thuộc lòng. Mợ còn mua kẹo, mua bánh, hái dừa cho em ăn... Mợ ơi...
Hạ áo quan xuống, ai cũng khóc. Mợ 2 ăn ở rất được lòng người. Cả ông ngoại cũng chảy nước mắt. Nhưng tuyệt không ai gào khóc. Bên ngoại em là vậy, bình tĩnh, đến mức nhìn vào giống như cục đá vậy. Đến lúc ném đất xuống, thì đột nhiên có con rắn bò vào huyệt, nằm trên quan tài mợ 2, ngóc đầu lên khè khè. Thằng cu Bi con cậu 2 mới được 2 tuổi, chợt ú ớ: Mẹ, mẹ... Mọi người sững sờ. Lấp đất! - Ông ngoại hét lên rồi lao vào giật cái xẻng trên tay cậu 2, xúc đất vào huyệt. Cho đến khi huyệt được lấp xong...
Ông ngoại bảo, thấy rắn bò ra khỏi nhà là vận đi, rắn bò vào nhà là hạn đến, chỉ vô thanh vô tức thấy rắn trong nhà, thì khi đấy hãy phóng sinh, mới là đại vận. Ông còn dặn đi dặn lại mọi người, viết lại trong gia phả, Mồ mợ 2 tuyệt không được di dời hay đào bới tránh gây động về sau.
2 ngày sau khi đi đám mợ 2, mợ cả đang ngồi lặt rau với bà ngoại ở giữa sân, chợt có 1 người đàn bà chống gậy bước vào. Tưởng là ăn xin, mợ bước ra dúi vào tay bà vài k (thời đó 2k mua được ổ bánh mì đầy thịt, 5k được đĩa cơm ngon lành đấy, giờ thì ko có 15k đừng mơ tưởng). Bà già ngước lên nhìn, cầm gậy gõ 1 cái lên đầu mợ, rồi đi vào trong sân. Ngó quanh quất, bà cắm cây gậy ở mấy cái chòi dựng tạm, rồi chỉ cây chuối nằm ngoài rìa sân, bảo với mợ: - Dời cây chuối kia sang đây. - Nói đoạn, bà đưa cho mợ 3 tờ giấy, dặn trước nửa đêm nay phải dời xong cây chuối, dán 3 tờ giấy ở trên ngọn, giữa thân và dưới gốc. Bà nói với mợ cả rất nhiều, đại loại là nhà này có vong, còn phải dỡ mấy cái nhà đi, lập đàn cúng ở đó mới mong yên được. Nói xong bà quay lưng đi một mạch.
Dưới sự hướng dẫn của mợ cả, chiều tối hôm đó cậu 2, cậu 3 đã dời xong cây chuối và giật đổ mấy cái chòi. Ông ngoại cũng gọi cho ông Ba ở trên Quy Nhơn về. Khiến người ta liên tưởng đến anh cu Liêm là gốc cây chuối bùn đất, phân, dồn lại rất hôi thối. Giật mình hơn là có mấy hạt mân côi, giống cái chuỗi hạt mà cậu cả mang đi đêm đó...
Tầm 7h thì ông Ba đến. Vừa vào đến nhà, ông nghiêm trọng: - Anh chị làm sao mà để nặng vía thế này?
Nói sơ một chút về ông Ba, tên thật là ông Ba Hinh. Ông là em của bà ngoại, bây giờ đang là kỳ thủ số 1 số 2 cờ Tướng ở Bình Định. Hồi nhỏ ông có đi theo cụ Dương Khả, thầy dạy vua Bảo Đại, rồi được học thuật tướng số v...v... Sau này ông bảo theo nghiệp này nặng kiếp, chuyển sang làm gỗ... Nói chung là dài. Cuộc đời ông cũng lắm chuyện kỳ bí, sau này em sẽ kể sau.
Đến tầm nửa đêm, ông Ba cúng xong, mọi người quây về sân trong ngồi chơi. Được nửa tiếng, bỗng ông Ba rùng mình, chạy ra sân ngoài, chỗ cây chuối. Đến nơi thì hoảng hồn. Cây chuối và đàn cúng tự dưng bốc cháy, kèm theo tiếng khóc ghê rợn. Ở trong này anh cu Liêm cũng khóc, cậu cả thì cười ha hả. Em với mợ cả, mợ 3 ngồi cạnh mà rợn gáy. Khóc cười đến sáng thì cả cậu cả với anh cu lăn đùng ra ngủ đến chiều mới dậy. Ai hỏi gì về đêm hôm đó cũng ngơ ngác. Ông Ba bảo chúng nó bị nhập, có nhớ gì đâu mà hỏi. Ông còn dặn ông ngoại mời sư thầy về tụng kinh để tâm thanh tịnh, cũng là trừ bớt oán khí trong nhà. Ông ngoại mời sư cụ A(Pháp hiệu em không nhớ nên tạm gọi là A vậy, ở chùa gì gần nhà em quên rồi ) về tụng kinh 7 ngày liền.
Sau gia đình em phát hiện ra 1 cái hũ tro ở dưới chỗ cây chuối cháy. Hỏi lại mấy người từng ở chòi tránh bão mới biết, trong số những người về tránh bão ở nhà em có người chết ở đấy. Sợ to chuyện, những người còn lại lén hỏa thiêu rồi đem tro chôn dưới chân chòi. Ông Ba nghe chỉ bảo: Làm ơn mắc oán. Sư cụ A thì nói: Nhà này có lắm vong, nhưng trừ được 2 cái hung nhất, không phải lo gì nữa.
Còn việc mợ 2 mất, là do đêm đó bị nhập vào người. Nữ mang mệnh âm, bị nhập phải từ từ mà đuổi. Mợ cả hắt nước uế vào người khiến con ma nhập và cả hồn mợ 2 bị đẩy ra khỏi thân. Vì chuyện này mà mợ cả khóc mãi. Nhưng mà mợ 2 rất linh, nhờ mợ mà sau này gia đình bên ngoại em tránh được nhiều kiếp...
Chuyện nhà em thế là xong, nhưng từ đây, một loạt chuyện kỳ dị liên tiếp xảy ra trong làng, nhưng mà giờ em đói bụng rồi, đi ăn cơm đây các bác ạ. Có gì mai em kể tiếp
Nguồn voz