Chọn Menu

Slider

FunFeed

Feed Mới Nhất

Cung Hoàng Đạo

CrazyFeed

Slider

Videos


Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc:
1- Không lưu số điện thoại.
2- Không gặp ai quá 5 lần.
3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

“Nhớ ngốc” – tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ 1 số điện thoại quen thuộc không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc … nhưng tôi có thể dịch ra đầy đủ ý nghĩa là : Đến với anh đi – Anh muốn ngủ cùng em – Anh đang cô đơn!


Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: Sưu tầm – Người đọc: Kún – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
80.jpg
Ảnh minh họa
Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _ không tình dục. Bình yên!
Tôi và anh quen nhau trong 1 pub nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài nụ cười, 1 cái chạm cốc… là đủ để bỏ bạn bè, lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được. Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:

- Anh biết em

- …

- Sợ không ?

Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo:

- Nếu anh biết em là ai thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?

Anh 30 tuổi, sống độc thân … nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn đầy đủ thức ăn. Mọi thứ được vun vén từ bàn tay của những người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm.

Tôi thích nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình … là cánh tủ dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại khi trong nhà luôn có những người con gái khác? Tôi không quan tâm. Có thể những người con gái ấy cũng như tôi – không quan tâm đến nhau … mỗi người đều tự hài lòng với 1 lãnh địa riêng trong anh?

Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của tôi. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình là 1 dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi nhưng cũng đồng thời thích nhận xét, phân tích, đánh giá tính cách, cách sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là 1 bệnh nhân để họ nghiên cứu ? Tôi không thích những kẻ đấy. Còn anh, anh khác … anh nhảy xuống, và chảy cùng tôi.

(...)

Nguồn : nguoikechuyen.name.vn

Cô khóc. Những giọt nước mắt mặn mòi nơi khóe môi. Những cái bấu tay rất chặt, tưởng chừng như bật máu. Anh đứng ngoài sảnh, trân khuôn cảm xúc để vứt bỏ đứa con của mình. Đứa con này, đáng ra, đã là đứa thứ hai...

- Anh ơi, đừng thế này nữa được không? Em sợ lắm...

- Sợ gì nào? Chẳng phải em đã quen với việc này rồi sao? Đừng sợ, có anh đây rồi. Chúng mình yêu nhau mà, em sao có thể bảo anh ngừng yêu em được, đúng không?

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Mình về nhé! Anh đưa em về!



Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: Sưu tầm – Người đọc: Kún, Gà Quay – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
79_1_m.jpg
Ảnh minh họa
Anh ngọt nhạt, cô chua xót. Anh nói với cô những lời như mây như gió, thoáng chốc sẽ vụt bay. Chỉ có nỗi đau người mẹ trẻ trong cô trở thành niềm ám ảnh mãi mãi. Rồi, cô mông lung tự sỉ vả mình. Cô... có đáng được gọi là "mẹ" hay không? Tiếng thiêng liêng ấy thật sự với cô là không xứng. Vì điều gì mà cô gạt bỏ những hình hài bé bỏng? Vì điều gì mà cô tước đoạt đi quyền sống của những sinh linh vô tội khi chúng còn chưa kịp ra đời?
Cô nhớ ánh mắt anh lúc cô đề nghị hai người làm lễ cưới.

- Anh à, chúng ta sẽ có một mái ấm. Gia đình mình sẽ thật hạnh phúc. Được không anh?

Khi niềm hy vọng mong manh trong cô vừa thắp sáng, khi niềm hạnh phúc vừa thoáng le lói trong nụ cười mỏi mệt, thì anh gạt phắt đi, đôi mắt hằn lên những tia giận dữ.

- Không được. Em có bị làm sao không thế? Bây giờ đến thân mình còn lo chưa xong, sao có thể đèo bồng được?

- Nhưng mà... còn con của chúng ta. Anh nhẫn tâm vậy sao?

- Em ngốc! Con của chúng ta không có đứa này thì có đứa khác. Em sợ anh không cho em được một thằng cu hay một tiểu công chúa xinh xắn giống em à? Ngoan, nghe lời anh, giải quyết đi rồi đừng nghĩ ngợi gì nữa.

Anh vẫn để cô ngồi yên trên đùi mình, quấn vòng tay ôm quanh bụng cô, hôn lên tóc, lên tai, lên cổ... Anh thở luồng hơi nhột nhạt vào sau gáy và dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ. Cô gắng ăn bát cơm còn đầy. Cô lại một lần nữa sa chân. Cô lại một lần nữa để mình chìm trong những vết máu nhơ...

Không biết vì lẽ gì mà cô yêu anh đến vậy. Anh cũng đã từng nói về ngôi nhà và những đứa trẻ, về tiếng ríu rít ngây thơ của những nhóc tì kháu khỉnh đáng yêu, về người vợ hiền chờ anh mỗi giờ tan sở. Ở đó, gia đình của anh và cô đan tay gây dựng sẽ là một tấm thảm nhung êm đềm, hạnh phúc. Và, cô mơ, mơ giấc mơ của người thiếu nữ được bước lên xe hoa, được tạo hóa trao quyền làm mẹ. Thậm chí, cô chưa bao giờ dám bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cứ níu kéo, cứ nuôi cho mộng lớn dần, rồi tự mình vỗ về những vết thương sâu.

Cho đến một ngày, anh lạnh lùng đưa cô đi phá thai. Cái nhìn sắc lạnh của anh làm cô trở nên mềm nhũn. Anh dùng lý lẽ của một kẻ ích kỷ để khuyên răn cô, ngọt nhạt ép buộc cô. Với anh, làm tình để thỏa mãn thì được chứ những chuyện khác thì không. Vậy nên, sẽ chẳng có biện pháp tránh thai nào được sử dụng. Anh sung sướng thỏa mãn cho chính mình bằng thứ dục vọng thú tính, hả hê trước cái gọi là "tình yêu" mà cô ngày ngày ngây dại trao anh.
79_2_m.jpg
Ảnh minh họa
Chỉ có cô là non nớt và ngây thơ tin vào những điều mộng mị. Muốn giữ anh bên cạnh, cô chấp nhận ngả vào vòng tay anh để được âu yếm và nối dài thêm những bước chân đi lạc. Muốn tránh phiền hà của hậu quả về sau, cô ép mình uống những viên thuốc vô tri, thậm chí, muối mặt đi phá thai những mong đau đớn sẽ phần nào được khỏa lấp, bằng tình yêu, bằng mơ ước một cái kết hôn nhân hạnh phúc.

Nhưng, khi chuỗi hành động cứ ngày ngày lặp lại, cô nhận ra mình chỉ giống như một con búp bê. Bế bồng cô trên tay, anh nâng niu và trân trọng. Khi đã chán nản rồi, anh giẫm đạp chẳng mảy may thương xót. Cô nhớ, lần thứ ba cô bước chân vào phòng khám, khuôn mặt cô không còn là đớn đau sợ hãi như những lần đầu tiên. Giờ đây, tất cả đều hằn lên ánh nhìn chán chường đến mỏi mệt. Anh lần này cũng bỏ mặc cô, không dỗ dành thêm gì nữa, với anh chỉ cần phủi là xong, trách nhiệm đổ hết lên đầu cô phải chịu. Thân gái lầm đường lỡ bước, trót dại rồi biết trôi dạt về đâu?

- Sao em lại để "dính" nữa à? Chẳng phải chị nói là có hại cho sức khỏe sao?

- Chị ơi, nhưng em...

- Cũng là số kiếp con người, có chăng cũng để cho đứa bé một đường để sống chứ!

- ...

Cô khép mi nuốt nước mắt vào trong. Dường như mọi lời thú tội đều trở nên cay đắng. Sẽ chẳng có ai tha thứ cho tội ác này, sẽ chẳng có đứa trẻ tội nghiệp nào vuốt nước mắt cho tâm hồn người mẹ bỏ con.

- Anh ơi, đến bên em lúc này được không? Em mất con rồi, mất con của chúng ta rồi. Em cần anh bên cạnh.

SMS được gửi đi sau rất nhiều lần nhưng không lần nào nhận được hồi âm. Những tiếng tút dài vô vọng. Cô nghe vang đâu đó tiếng khóc trẻ thơ, nghe đâu đó tiếng la ú ớ của người ngây kẻ dại, cô lại thấy văng vẳng bên tai mình tiếng của anh cùng một người tình nhân khác.

- Anh về rồi, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi em?

Cô choàng tỉnh. Anh đến bên cạnh cô, vuốt đi những giọt mồ hôi rịn trên vầng trán.

- Anh ơi, đừng bỏ em nhé! Em đau lắm. Em sợ lắm!

- ...

Anh lặng im, không nói thêm gì cả, chỉ đỡ cô nằm ngay ngắn trên giường, phủ chăn lên ngang ngực cho cô rồi bước ra gian phòng ngoài. Hình như, ai đó gọi cho anh, người ấy giục anh đi đâu thì phải. Cô chưa ngủ vội, lắng nghe cuộc điện thoại lúc nửa đêm gọi đến.

- Ừ, đợi anh rồi anh đến với em. Nó vừa đi giải quyết về, anh xem xem nó có làm sao không. Thế nhé, cưng đợi anh.

Cổ họng cô nghẹn ứ. Nước mắt đã không thể rơi thêm nhiều nữa. Vết cứa quá sâu và cô oằn mình đón lấy...

- Tôi quyết định không gặp Duy nữa. Mặc dù mỗi lần đi làm buổi sáng, ngang qua Club bar, đều thấy lòng dồn dập thở, lấm chấm một vết thương rất vô hình. Tôi cắn chặt môi. Nhắm liền mắt. chỉ 5s thôi là đủ để xe chạy vượt quá khỏi cái chỗ ầm ì, xô bồ mỗi đêm đó. Nỗi đau 5s.
Club bar chưa bao giờ là 1 chỗ hẹn hò lãng mạn. Club bar chỉ toàn rượu và hơi người. Đàn ông đến đó để nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt suốt đêm với đám con gái váy ngắn áo dây đứng sau quầy. Club bar không phải là 1 nơi để những người đổ vào nhau quay trở lại lần thứ 2 sau lần hẹn hò thứ nhất. Tôi và Duy đều hiểu với nhau điều đó. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ Duy chưa bao giờ biết rằng, kể cả cái chi tiết nhỏ nhặt mang tên Club bar ấy cũng đủ khả năng làm tình làm tội tôi đến vậy.
Tôi quyết định không gặp Duy nữa. Dù tôi biết rõ rằng. Chỉ cần đi qua 1 vài nơi mà tôi và Duy đã  cùng nhau ở đó cũng đủ để khiến mình run rẩy. Trà xanh matcha sẽ rất đắng. Sài Gòn sẽ là mảnh đất hoang lạnh lẽo. Nhưng có 1 điều tôi không thể nào biết rõ. Liệu mình có yêu Duy?



Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: Phan Ý Yên - MC: Hạnh My - Kĩ thuật: AlexChu - Biên tập: Bảo Hà.
Yêu phải người dưng.
Yêu phải người dưng.
Cho đến trước khi 25 tuổi. Tôi chưa bao giờ tự đặt câu hỏi này với bản thân. Những mối tình đến và đi. Mang theo 1 phần trong trẻo, nồng nàn và nhiệt huyết. Những anh A, anh B, anh C với hàng ngàn lời yêu thương ngọt ngào và cử chỉ lãng mạng. Sau 1 giấc ngủ vùi. Có ai còn nhớ được đến ai?
Tôi còn lại gì để yêu Duy?

Trong cơn say. Duy hỏi: “Em có yêu anh không?” Tôi trả lời “”. Nhưng vì lúc đó tôi say. Khi tỉnh rượu rồi. Đầu óc choáng váng. Duy không còn nhớ mình đã hỏi gì. Tôi không hiểu rõ mình đã trả lời gì. Kể cả những lúc nụ hôn của Duy còn miên man sau gáy. Tôi vẫn thấy Duy ở 1 nơi thật xa và đang ruồng rẫy tình cảm của tôi 1 cách mãnh liệt.

Tôi nghĩ mình hẹn hò với Duy vì 1 lý do hết sức dịu dàng. Giống như việc bạn đang cô đơn trên 1 con đường dài. Xung quanh bạn phong cảnh rất đẹp. Ai ai cũng miệt mài với niềm vui của riêng mình. Không ai để ý đến bạn. Bạn bắt đầu thấy mệt mỏi. Rồi bạn bắt gặp 1 kẻ đơn độc tương tự đi ở lề bên kia. Bạn đứng lại hỏi: “Có ai ôm tôi không?” Người kia băng qua đường. Ôm lấy bạn. Vậy đấy. Việc đồng cảm không chủ đích của 2 cá thể trái dấu xa lạ. Vào 1 thời điểm bất kỳ nào trong đời, cũng đủ để tạo ra 1 mối quan hệ. Và rõ ràng chắc chắn rằng, mối quan hệ này cũng không thể nào có chủ đích được. Nhưng vào thời điểm đó. Trong lòng mình. Mà không. Cho đến tận bây giờ. Trong lòng mình. Tôi khao khát được chia sẻ tình cảm của mình cho Duy. Chia đều như trẻ con ngày xưa chia kẹo. Kéo tay Duy ngồi xuống ở vệ đường và bảo: “Này ấy hãy ăn cùng tớ nhé.

Tình cảm để tôi hẹn hò với Duy. Nó y hệt như thể khi nhìn thấy Duy đơn độc, tôi đã vội vã quên mất nỗi cô đơn của chính mình mà tiến đến. Sau cái ôm của người xa lạ. Tôi cứ như người ở trong tư thế sẵn sàng san sẻ tất thảy mọi điều.

Nhưng. Đó là lúc 2 con người còn đi ở 2 lề đường khác nhau. Họ không cần phải e ngại gì. Thậm chí cho đến lúc Duy băng qua đường và ôm tôi vào lòng, cũng không cần ai phải e ngại gì. Chúng tôi mang trong tim mình 2 nỗi cô đơn riêng biệt, không va chạm vào nhau, không xung đột nhau. Lúc đó, không ai phải nghi kị gì. Cho đến 1 ngày, nỗi cô đơn của tôi bắt đầu khắc tên Duy như 1 sự ngẫu nhiên đầy lôgic. Nó xuất hiện, cồn cào, giông bão.

Tôi ủ mình trên ngực Duy, ép tai thật chặt vào lồng ngực săn chắc ấy. Để nghe xem có nỗi cô đơn nào mang tên mình đang giãy dụa hay không. Tôi không nghe được gì. Duy vuốt tóc tôi. Duy siết chặt tay tôi. Tôi vẫn không nghe được gì.

Có phải Duy đã giấu nó rất kỹ hay không? Vào năm 25 tuổi, tôi là 1 người phụ nữ độc thân giỏi che giấu tất cả mọi điểm yếu của mình bằng những cử chỉ lịch thiệp. Nhưng lúc đứng trước mặt Duy, tôi chỉ muốn cởi bỏ tất cả, không còn lại gì mà nằm xuống bên Duy. Đam mê cũng vậy. Mà dịu dàng cũng vậy. Nằm xuống bên Duy. Hai đứa sẽ làm nhảm với nhau những chuyện không ai hiểu. Rồi cười lăn lộn. Thấy mình thật điên dở. Mắng mỏ nhau. Rồi lại cười rúc rích. Không còn con đường nữa. Không còn lại bất cứ ai. Chỉ còn tôi và Duy.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Hana Mizuki No Saku Goro - Nobuyuki Tsujii
2. Wang Wei
(...)

nguồn : nguo7i2kechuyen.name.vn

Trong cuộc sống tình yêu luôn đem đến những điều ký diệu mà chính chúng ta đôi khi không thể nhận ra.

Nếu một ngày nào đó người yêu của bạn lầm đường lạc lối và đi vào con đường nghiện ngập? Bạn sẽ làm gì? Còn cô gái mỏng manh trong câu chuyện của chúng ta ngày hôm nay sẽ xử lý ra sao? Và hạnh phúc của họ liệu có tròn đầy?

Mời bạn cùng lắng nghe và chia sẻ với câu chuyện ngày hôm nay: Xin bố mẹ hãy cho chúng con một cơ hội được bên nhau


Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả : Sưu tầm - Người đọc: Mèo Mun - Kỹ Thuật : Đức Thụy   
love2.jpg
Ảnh minh họa
Căn phòng của Minh ngổn ngang những thứ đồ đổ vỡ. Minh quăng quật, đập phá như một kẻ điên cuồng. Tận mắt chứng kiến, Vy vẫn không thể nào tin được rằng, đó là người con trai đàng hoàng, đĩnh đạc lúc nào cũng phong độ và lịch lãm mà cô yêu bấy lâu. Minh được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nề nếp. Bản thân anh trước giờ cũng luôn là “bầu trời tư cách” cho mọi người nhìn vào ngưỡng mộ. Vậy mà ngày hôm nay nhìn anh trong bộ dạng này Vy không khỏi bàng hoàng.

Minh và Vy yêu nhau hơn 3 năm. Trong suốt ngần ấy thời gian, cả hai luôn cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình đang có. Mọi chuyện tưởng êm đẹp chờ ngày tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc, nhưng chuyến đi công tác vào Nam cách đây nửa năm của Minh đã làm thay đổi nhiều điều. Chính trong lần xa gia đình, xa người thân đó, cuộc sống xô bồ chốn Sài Thành đã làm Minh bị cuốn vào những cuộc ăn chơi trác táng. Minh nghiện ma túy.

Anh giấu không cho Vy biết chuyện. Minh cố gắng tự thoát ra khỏi cơn u mê đó nhưng không được. Trong lòng Minh lo sợ nếu Vy biết cô sẽ không thể tha thứ và chấp nhận anh. Chỉ một phút nông nổi mà Minh sa chân vào sai lầm như thế. Minh mệt mỏi khi luôn phải sống trong sự giả tạo. Trước mặt mọi người và Vy anh phải cố tạo ra một hình ảnh chỉn chu và đĩnh đạc, nhưng sau đó, những cơn đói thuốc hành hạ làm anh mệt lả.

Minh gầy rộc người. Anh thường xuyên né tránh đi chơi cùng Vy với đủ lí do. Vy cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong Minh. Cô cứ ngỡ anh thay lòng đổi dạ. Nhưng tối nay, cô ghé thăm Minh bất ngờ và tất cả những gì đập vào mắt Vy là cảnh Minh nằm co quắp, giẫy giụa vì lên cơn thèm thuốc. Vy hốt hoảng, cô đóng cửa rồi chạy vụt đi trong đau khổ.
Một tuần liền Vy nằm khóc trên giường, cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật đó. Minh tìm gặp Vy nhiều lần nhưng cô từ chối. Minh nhờ mẹ Vy chuyển cho cô tờ giấy. Cầm mảnh giấy, Vy run run lật mở: “Hãy cho anh cơ hội làm lại. Xin em đừng rời bỏ anh”. Vy nuốt nước mắt vào trong, lẳng lặng thay quần áo tới tìm Minh.

Vy thấy Minh đang loay hoay tìm cách xích mình lại bằng một sợi xích to. Thấy Vy tới, Minh gục đầu khóc. Cô chạy lại ôm chặt lấy Minh: “Em tin anh sẽ vượt qua, em sẽ luôn bên anh. Hãy cố gắng vì tương lai của chúng mình anh nhé”. Những ngày sau đó, Vy xin cho Minh nghỉ việc ở công ty. Ngày nào cô cũng tới chăm lo, thuốc thang cho anh. Anh yêu cầu cô xích chân mình lại để ngăn mỗi khi cơn nghiện kéo tới.

Vy giấu mọi người chuyện Minh nghiện, cô muốn khi anh quay lại với cuộc sống bình thường vẫn được đón nhận sự tôn trọng từ phía mọi người. Cô tìm tới trung tâm cai nghiện, hỏi kĩ bác sĩ về cách cai tại nhà. Trong những lần Minh thèm thuốc, anh cào cấu thậm chí làm Vy bị thương nhưng cô vẫn quyết bên anh. Sau mỗi lần như thế, nhìn những vết xước đỏ lừ trên mặt Vy, Minh lại khóc vì đau đớn.

Nhưng rồi gia đình Vy biết chuyện, mọi người ra sức ngăn cấm Vy qua lại với Minh, mặc cho Vy ra sức thuyết phục. Để ngăn không cho Vy tới thăm Minh, bố mẹ nhốt cô trên phòng. Những ngày sau đó, Vy bỏ ăn, nằm khóc một mình. Thấy con đau đớn như vậy trong lòng bố mẹ Vy xót xa vô cùng nhưng nghĩ tới cảnh con mình yêu một thằng nghiện ngập ông bà lại không đành lòng.
(...)

- Không phải chỉ một lần, nhỏ đã từ chối hắn đến hai lần. Lần thứ nhất, nhỏ thẳng thừng từ chối cũng để cảnh cáo cho những ai lăn tăn bén mảng đến nó. Lần thứ hai, lời từ chối của nhỏ nhẹ nhàng, tế nhị, bóng gió hơn “vì dù sao như hắn cũng là can đảm lắm rồi”.
Thật sự, hơn ai hết, nhỏ biết hắn yêu nhỏ thật lòng. Hắn không đẹp trai, nhưng vào dạng ưa nhìn (mà mấy ai được coi là ưa nhìn cơ chứ), gia đình không phải giàu nhưng cũng vào hạng khá giả; hắn học không vào dạng nổi đình đám nhưng cũng xuất sắc trong mấy môn tự nhiên. Nói chung là mọi thứ đều ổn.
Điểm đặc biệt duy nhất của hắn là khá trầm tĩnh, chín chắn và người lớn, hơn hẳn mấy thằng con trai lông ba lông bông chỉ có cái mồm phát triển trong lớp. Nó nghĩ thế, cũng vì điều này mà nó tin khi yêu, hắn sẽ là người thuỷ chung. Nhưng, nó không yêu hắn. Không hề. Thực sự, nó chỉ coi hắn hơn-một-thằng-con-trai-một-tí. Nhỏ xinh xắn, lại hát hay, học khá, hoạt động Đoàn xuất sắc. Nhỏ nổi bần bật so với hắn. Nhỏ nổi bần bật trong tim hắn. Có lẽ nhỏ không hiểu thế hoặc cũng có lẽ nhỏ giả vờ như không biết.




Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: sưu tầm - Mc: Hạnh My - Kĩ thuật: AlexChu - Biên tập: Bảo Hà.
Lần tỏ tình thứ 3.
Lần tỏ tình thứ 3.
Có khá nhiều đứa thích nhỏ, nhưng hiếm đứa nào đủ gan viết thư tỏ tình với nhỏ lần thứ hai cũng bởi tính “bà chằn trời phú” khác hẳn khuôn mặt trông “hiền lành, ngây thơ”.

- Mà ngây lại nhiều hơn thơ mới chết chứ! Ai đời lại từ chối một thằng chuyên bám theo nó, lo lắng cho nó suốt ngày cơ chứ. Rõ là con Chi bị hâm, mày ạ!

Hắn sút quả bóng vào người thằng bạn thân. Đáng đời, dám “bôi nhọ” người hắn yêu. Thằng bạn ôm trái bóng cười sằng sặc, thương thay cho một kẻ “si tình”.

- Dạo này mày với Chi vẫn ổn phải không?

- Thế mới thảm. Nàng vẫn không biểu hiện gì, ghét không, thích càng không.

- Thế thì tốt. Quá tam ba bận. Mày thử lần nữa đi. Hắn nhìn thằng bạn ngờ vực.
Lần nữa. Lần thứ 3. Như thế có nghĩa là cơ may không bị từ chối cao nhưng nếu như (chỉ là nếu như) mày vẫn bị từ chối thì coi như xong đời. Mày hiểu không ?

Về đến nhà. Hắn cố gắng nhớ lại lời thằng bạn nói. Quả thực hắn chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn…gật gù cho có lệ, cho thằng bạn đỡ lên cơn điên thì mỗi lần nhờ tư vấn tình cảm, hắn mà nói không hiểu thì thể nào cũng nghe…ca vọng cổ đến trưa, sau đó thằng bạn sẽ quay ngoắt bỏ đi…uống nước.

Thằng này mê tín.” Hắn lầm bầm trong miệng.

- Tối!

Xem đi xem lại đoạn băng ghi hình nhỏ biểu diễn hôm văn nghệ, hắn xao xuyến. Mà thực sự thì hắn đã xao xuyến từ lâu. Hắn tin tình cảm của mình, tin những gì hắn làm cho nhỏ ít nhất cũng có một chút suy nghĩ. Thêm một lần nữa có sao đâu, chỉ là khẳng định tình cảm cho nhỏ về giá trị tuyệt đối nhất.

- Tắt đèn đi ngủ.

Hắn lăn qua lăn lại, lời thằng bạn lảng vảng quanh tai. Bật dậy. Bật đèn lên. Một lá thư sực nức mùi toán học được hoàn thành.

- Sáng hôm sau.

Một tờ giấy kẻ ngang gấp tư được kẹp trong vở nhỏ. Nhẹ nhàng lật ra, nhỏ há hốc mồm, nhỏ bạn thân đứng một bên cũng ngạc nhiên không kém.

- Trường hợp cá biệt. Mày thua rồi nhé. Cuối cùng cũng có tên liều mạng đòi đụng đến mày. À mà như thế tao cũng được một chầu. Nhớ chứ?

Con bạn thân hí hửng còn nhỏ thì đang phân vân, trăn trở. Sẽ đến nhưng sao nhanh thế, sao lại là thế này?

- Nghĩ thế nào rồi? Trả lời chứ?

- Chẳng biết nói sao nữa? Quan sát đã.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Francis Lai - 13 Jours En France
2. Big big world

- Từ khi chưa sinh ra, tôi đã được một cái tên đẹp chờ đón, là tên của một loài đá quý ghép với tên của cả nhà, đủ để biết tôi được nâng niu chiều chuộng như thế nào. Nhưng tôi không thích cái tên của mình và cũng chưa biết tự hào vì nó.
Sinh ra ở miền núi nên tôi yêu nơi đây, yêu những thứ thuộc về tự nhiên như thế. tôi thích những viên đá thạch anh lấp lánh lẫn vào trong cát dưới dòng suối mát lạnh. Thích mùa đông với những giọt sương đóng băng, và tôi lén thích tên Băng thay vì cái tên thật kiêu sa của mình. Băng lặng lẽ không nổi bật như Tuyết, không bất chợt như Mưa, không vô tình như Gió, không kiêu ngạo như Hoa và không hững hờ như nước.
Thay vì ép hoa hồng trong nhật kí thì tôi thả bông hoa đồng tiền vào trong chai nhựa, đổ đầy nước và cho đóng băng, gìn giữ nó như báu vật riêng mình. Tôi gọi tên thứ báu vật ấy là Thủy Hoa Băng. Thay vì mộng mơ về hoàng tử thì tôi lặng lẽ bước đi một mình với những cái lắc đầu đầy kiên quyết, đợi đến một ngày đúng lúc nào đó vời vợi xa.



Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: sưu tầm - Mc: Trang Catun - Kĩ thuật & âm nhạc: Alexchu.
Cho em khóc vì anh lần nữa.
Cho em khóc vì anh lần nữa.
Năm tôi 12 tuổi, tôi thường xuyên bị ngất đi sau những cơn đau thắt ngực và bác sĩ kết luận tôi bị bệnh tim bẩm sinh. Tôi ngây ngô, không biết khóc. Tôi không phải là một đứa trẻ hiếu động và bệnh tật không làm tôi thấy quá phiền. Mãi đến năm 20t, sau lần đầu tiên tôi bị cơn đau nhói như dao đâm liên hồi vào tim vì một người con trai, tôi mới bàng hoàng, tự giằng xé lòng mình bởi một câu hỏi duy nhất "Nếu như mình yêu, liệu có chết được không?".

23 tuổi, sau đủ những lần ra vào bệnh viện vì các loại bệnh trong người, tôi xanh xao gầy yếu, gần như không còn sức sống và tôi tuyệt vọng. Bác sĩ vẫn khuyên tôi không nên lấy chồng và sinh con. Tôi cam chịu và dễ dàng gật đầu chấp nhận. Không khóc. Thủy Hoa Băng vẫn còn tươi nguyên, băng vẫn còn trơ lỳ không một tì vết, cũng không một giọt tan chảy nhưng từ lâu, tôi nghe ở đâu rất gần với mình có tiếng rạn vỡ và cái gì đó bị giày vò đến héo hon tiều tụy.

Thời gian rón rén chậm qua, cuộc sống tôi vẫn một màu như Băng, xám ngắt ảm đạm. Lau khẽ lớp tuyết bám bên ngoài, Thủy Hoa Băng hiện ra một màu trong suốt, trong suốt đến tẻ nhạt. Nước mắt chẳng một lần rơi.

Đưa đẩy giằng co mãi rồi định mệnh cũng tìm đến, tôi gặp và yêu anh. Vứt bỏ lý thuyết và ý chí bằng cả 1000 lần dằn vặt và trăn trở, tôi mới dám mím môi cười với tình yêu, mới dám một lần mơ về giấc mơ kì diệu.

Lần đầu tiên anh nói yêu tôi, cảm xúc dâng đầy trên khóe mắt, con tim mình xốn xang như Thủy Hoa Băng lần đầu tiên được lôi ra ngoài tủ lạnh đón nắng ấm. Lấp lánh đẹp lắm mà sao những giọt nước nhòe ướt đôi bàn tay. Phải rồi, tôi đã nỡ chơi một trò nghịch dại là áp đặt cho nó phải ở trong tủ lạnh kia với giá băng lạnh lẽo. Nếu băng tan, hoa kia cũng sẽ héo tàn mà rụng cánh. Và cả tôi nữa, nếu tôi... Không thể như thế này đâu, tôi đặt Thủy Hoa Băng của mình lại tủ lạnh và bật khóc. Nước mắt mặn hay nước mắt ngọt ngào? Nước mắt rơi ước khóe môi hay nước mắt thấm ngược vào tim? Giọt nước mắt đầu tiên kể từ khi tôi lớn. Hạnh phúc buồn, hạnh phúc thật là đau. Tình yêu tôi chẳng nông nổi dại khờ mà vẫn vụng về đầy ngốc nghếch. Ngăn con tim mình lại mà chẳng giữ được lý trí khỏi xao lòng. Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ phải xa nhau mà thôi. Tôi biết mà, số phận bảo vậy.

Tôi yêu anh, yêu những giọt nước mắt ngọt ngào như thế, yêu cả những đớn đau thắt ngực đến ngạt thở, yêu cái hạnh phúc mong manh đầy đắng cay này nhưng lại tự nhủ mình "đừng yêu anh nhiều quá".

"Yêu nhau mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua, yêu nhau chẳng ngại đường xa..." Tôi nghe anh hát mà bỗng nhiên thấy nao lòng.

- Tình yêu là phải như thế hả anh? - Tôi ngước mặt, mở to đôi mắt nhìn anh.

- Tất nhiên rồi. Tình yêu đem lại cho người ta sức mạnh mà. Anh xoa đầu tôi, đụng khẽ trán tôi rồi cười. Anh cười, nụ cười nhân hậu và rất đỗi dịu dàng, qua năm tháng va vấp với cuộc sống không làm nụ cười anh sứt mẻ, vẫn còn vẹn nguyên sự trong sáng và ấm áp.

Tôi không có sức mạnh, không có ý chí. Tôi chỉ mong manh yếu đuối như Thủy Hoa Băng kia. Ở tôi, không có thứ mà một người đàn ông tìm kiếm ở một người đàn bà. Liệu rằng...?
- Anh sẽ hết sức mình với tình yêu, ngốc ạ.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Heaven’song

2. Like the wind - S.E.N.S

Bạn đang lắng nghe câu chuyện Cuộc gọi lúc nửa đêm – một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng sâu sắc nhắn nhủ chúng ta nhiều điều: Khi yêu thương ai đó xin bạn hãy chon con đường dài nhất để đi bởi bạn không hề biết người yêu thương bạn sẽ rời xa bạn khi nào?

Mời bạn cùng lắng nghe!


Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý.

Tác giả : Sưu tầm - Người đọc: Mèo Mun - Kỹ Thuật : Đức Thụy
dienthoai.jpg
Ảnh minh họa
Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý.
Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London.

Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.

Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng không thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.

Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai:

- Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!

Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại.

Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.

Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không. Chị gái Chàng trai chợt òa khóc:

- Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi...

Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi .

(...)