Chọn Menu

Slider

FunFeed

Feed Mới Nhất

Cung Hoàng Đạo

CrazyFeed

Slider

Videos

Em hiện là sinh viên năm thứ nhất. Em và quen anh ấy khoảng một năm trước khi anh cùng cả nhóm về quê em làm đề tài nghiên cứu thực tập. Lúc đó em và anh ấy đã có cảm tình với nhau nhưng chưa ai nói ra.
Sau khi về Hà Nội, anh ấy thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho em để nói chuyện, động viên em cố gắng học hành. Khi em đỗ đại học và lên Hà Nội học thì em và anh ấy có điều kiện gần gũi nhau hơn. Anh ấy giúp đỡ em rất nhiều từ việc tìm nhà trọ, sắp xếp đồ đạc và làm quen với môi trường mới.
Với những người chân ướt chân ráo lên thủ đô như em, có sự giúp đỡ nhiệt tình của một người như anh quả là một sự may mắn. Một thời gian sau em nhận lời yêu của anh. Em vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc ban đầu khi anh ấy ngỏ lời với em. Em hạnh phúc không thể thốt thành lời. Người em nóng ran lên, trái tim vang lên những nhịp đập dồn dập.


(Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng em được đánh dấu bằng một nụ hôn nhẹ nhàng của anh lên má em. Đấy cũng là nụ hôn đầu tiên trong đời của em. Đặc biệt mấy ngày sau khi anh ấy đến nhà em chơi thì chúng em đã chính thức có màn khóa môi. Em đã từng nghe người ta hết lời ca tụng về sức hút mãnh liệt của nụ hôn môi và bây giờ em đã thực sự cảm nhận được điều ấy khi làn môi nóng bỏng của em chạm vào môi anh. Cảm giác như chúng em gần nhau hơn, mỗi động tác đều thể hiện chúng em đang ngất ngây trong hương vị tình yêu. Anh còn thì thầm bên tai em “Môi em thật ngọt ngào” khiến em run lên vì hạnh phúc.
Em vẫn thích được anh hôn vào môi vào má như vậy trong những lần hò hẹn sau đó. Anh cũng rất hiểu tâm lý em, những nụ hôn của em và anh thường kéo dài mà chẳng ai muốn là người dứt ra trước. Thế nhưng sẽ chẳng có gì đáng suy nghĩ nếu tình yêu chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Nửa tháng sau, trong một lần gặp nhau anh ấy hôn em và tay bắt đầu sờ soạng ngực em. Anh ấy còn hôn cổ. Lúc đó em cảm giác cơ thể em đang mềm nhũn ra. Suýt nữa em đã không làm chủ được cảm xúc của mình. Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra em bắt đầu bối rối. Trong một giây phút ấy lòng em rối như tơ vò với bao suy nghĩ vì những hành động bất ngờ của anh.
Chưa biết phải làm sao em vội đẩy anh ấy ra trước khi anh đang có ý định hôn tiếp sang chỗ khác. Em nói rằng “Em chưa muốn thế đâu. Lần sau anh đừng làm như vậy nữa.” Thấy em phản ứng như vậy anh cũng thôi ngay và nói “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không làm vậy nữa. Em đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ vì anh yêu em quá không kìm chế được cảm xúc của mình”.
Sau đó hai chúng em đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau về vấn đề này. Cả hai bọn em đều xác định là chưa thể để xảy ra chuyện ấy trước hôn nhân vì hiện tại em còn đang đi học. Anh ấy thì đã ra trường nhưng công ăn việc làm còn chưa ổn định. Gia đình anh không có điều kiện kinh tế nên anh phải tự lực cánh sinh. Anh đang cố gắng ổn định công việc kiếm tiền mua nhà. Anh bảo đợi 3, 4 năm nữa khi em ra trường, lúc ấy thì anh có thể lo cho em, khi đó chúng em sẽ cưới nhau.
Chính vì vậy thời gian từ giờ đến khi đó cũng không phải là quãng thời gian ngắn, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ còn cách là đội nón ra đường ăn xin. Sau đợt ấy em cũng thoải mái lên phần nào và tin tưởng người yêu em nghĩ được vậy thì chắc sẽ cố giữ gìn cho em đến khi đó.
Thế nhưng khi hai người yêu nhau lúc gẫn gũi nhau dễ có những phút giây thăng hoa và nảy sinh ham muốn. Dù hứa với em như vậy nhưng khi cảm xúc dâng trào anh lại có những hành động như lần trước. Và một lần nữa em lại phải vùng vẫy khỏi vòng tay anh và hét lên “Anh thật quá đáng. Đã hứa còn không biết giữ lời. Em không tin anh nữa”.
Đang cao hứng bị em dội gáo nước lạnh vào mặt anh cũng hơi bực mình nói em “Em không tin tưởng anh à. Anh chỉ sờ ngực thôi chứ đã làm chuyện ấy đâu mà em phản ứng dữ vậy. Anh cũng là đàn ông thôi mà”. Em giận anh mấy ngày không nói chuyện. Anh lại tìm em nài nỉ xin lỗi.
Em không biết phải làm sao nữa. Em mới chỉ bước vào học đại học mà đã có những hành động như vậy cùng bạn trai liệu có phải là quá sớm? Em biết với người có gia đình chuyện đó là nhu cầu bình thường nhưng liệu đối với một người vừa bước qua tuổi thành niên như em và chưa thể kết hôn trong vài năm tới thì điều này liệu có phải là đúng lúc?
Em yêu anh nhưng khi anh sờ vào ngực em thì em lại có một chút coi thường bản thân mình và cả người yêu mình nữa. Em chỉ muốn giữ tình yêu trong sáng dừng lại ở nụ hôn cho đến ngày chúng em là vợ chồng nhưng liệu như thế có quá đáng với anh ấy không? Liệu những hành động của anh ấy với em như thế đối với những người yêu nhau có phải là quá sớm?
Nếu em đồng ý để cho anh sờ ngực thì liệu anh ấy sẽ đánh giá về em thế nào. Anh ấy có nghĩ em dễ dãi quá không? Và liệu nếu có chuyện sờ ngực rồi thì anh ấy có thể kiểm soát tình cảm của chính mình mà chỉ dừng lại ở đó không. Người ta thường nói con trai thường “được voi đòi tiên” là gì. Em sợ với tốc độ phát triển chóng vánh như vậy thì đến một lúc nào đó có thể “chuyện ấy” sẽ xảy ra. Em không biết phải làm thế nào cho đúng đây?
- - -

Mẹ bảo: Không nên yêu người bằng tuổi, vì khi ấy hai đứa cùng trẻ con và ngang ngạnh như nhau… Không nên yêu ai quá lãng mạn và đa tình, vì sau này sẽ khó giữ. Không nên yêu ai quá xa, vì khoảng cách đôi khi lại tạo ra những lạnh nhạt. Nhưng cuối cùng Mẹ cười và bảo: Nhưng tất cả đều là do duyên số con à! Đôi khi người ta yêu nhau đơn giản chỉ vì một điều, hoặc không vì bất cứ một điều gì cả. Đơn giản bởi vì, yêu chỉ là yêu thôi…

Hôm qua tôi vô tình đọc được một bài biết nhan đề "9 lý do không nên yêu người cùng tuổi" đăng trên tờ báo mạng nọ. Đọc xong,  thấy những lý do được đưa ra đúng là có lý. Nhưng, sẽ không có gì, nếu như nhan đề bài viết không có chữ "nên", "không nên yêu.."!? Đã là tình yêu, vậy thì tại sao lại có nên hay không nên ở đây? Nếu như có thêm chữ nên vào nữa, thì hình như tôi thấy hai chữ tình yêu đã không còn vẹn nguyên nữa rồi.

Yêu người cùng tuổi, tại sao lại không nhỉ?
1. Theo thời gian, phụ nữ thường già nhanh hơn đàn ông,  nhưng tôi cam đoan với bạn, khi 2 bạn đi với nhau, nếu 1 người nào đó có nhầm tưởng hai bạn là chị em thì 9 người còn lại sẽ nhận ra 2 bạn là người yêu của nhau và cả 10 người này sau đó sẽ nói một cách ngưỡng mộ rằng 2 bạn thật đẹp đôi!
2. Khi yêu cùng tuổi, 2 bạn sẽ dễ rơi vào tình trạng “bông dưng thấy chán nhau” ư? Nực cười. Có thể  bạn chưa biết, dù cùng tuổi, hơn tuổi hay thua tuổi thì bất cứ mối quan hệ nào cũng đều có những lúc cảm thấy chán nhau như thế.  Bởi vì khi đã cùng nhau hoàn thành một chặng đường nào đó trong cuộc hành trình của 2  người rồi, bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiều vật cản, tất cả sẽ khiến cả hai có cảm giác mệt mỏi và chán nhau là điều tất yếu xảy ra. Nhưng, đừng vội buông tay nhau, bởi vì có thể bạn thừa biết, khi móng tay mọc dài, điều chúng ta cần làm chỉ là cắt móng tay đi chứ không phải cắt luôn cả bàn tay.

3. yêu người cùng tuổi, điều đó có nghĩa là bạn và người ấy sẽ trưởng thành cùng nhau, trải nghiệm cùng nhau và già đi cùng nhau. Cùng một thế hệ, đặc biệt là cùng tuổi nhau, đương nhiên bạn và người ấy dễ tìm thấy rất rất nhiều điểm chung trong cách nhìn nhận một vấn đề, trong cách sống, quan điểm sống và quan điểm về những vấn đề khác. Như thế, 2 bạn sẽ dễ dàng hiểu và sẻ chia cùng nhau hơn. Cùng nhau, đó mới điều quan trọng phải không?!

4. Yêu người cùng tuổi, bạn sẽ luôn có một bờ vai ấm áp để dựa vào bên ngoài những sóng gió ngoài kia của cuộc sống. Những thấu hiểu, những sẻ chia, những tin tưởng và cả những điều cực kì đáng yêu nữa – tất cả những điều này luôn luôn có ở người yêu cùng tuổi.
5. Yêu người cùng tuổi, điều đó có nghĩa là bạn chưa và không bao giờ bị khoảng cách tuổi tác làm phiền.
6. Trước hết, họ là những người bạn đúng nghĩa- một người bạn cùng tuổi mà bạn có thể tâm sự đủ điều, kể lể đủ thứ, được họ lắng nghe bằng tất cả trái tim yêu thương ấm áp; họ là những người cho bạn lời khuyên khách quan và đúng đắn vì khi cùng tuổi, việc đặt mình vào vị trí người kia sẽ dễ dàng hơn nhiều; họ là thật nhiều điều không nói thành lời, và quan trọng họ là người yêu- là người yêu thương bạn bằng chính trái tim của họ.  Đó là tình yêu cùng tuổi.
 

7. Tình yêu cùng tuổi, bạn biết không, đó là tình yêu không vụ lợi nhất, trong sáng nhất và chân thành nhất mà tôi từng biết.  Khi yêu một người cùng tuổi, bạn được yêu thương bằng một trái tim chân thành và hết mực, một tình yêu đầy sự ấm áp và thấu hiểu. Thấu hiểu-điều này quan trọng giống như là sự chân thành vậy.

8. Về cách xưng hô, khi cùng tuổi, nếu giận nhau, bạn có thể thoải mái thay đổi sang gọi tên, gọi nhau ấy tớ,,, để người kia nhận ra là bạn đang giận đấy, để rồi người kia sẽ  tìm những cách xin lỗi bạn thật đáng yêu, khiến cho bạn có giận bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng bật cười được. Và chỉ có những người thật đặc biệt với bạn mới có thể khiến bạn đang tức giận lại có thể mỉm cười được đúng không? Lại bảo không đúng đi :)
- - -

Cái cảm giác lúc anh vòng tay qua ôm veo vợ, rồi lần vào bụng vợ, bóp bóp cái ngấn mỡ ấy, rồi vợ cười sảng khoái vì buồn, anh mới hạnh phúc làm sao!

Đôi khi cuộc sống chỉ đơn giản như vậy, anh cũng chỉ cần vợ vui như vậy, vì anh đây, chẳng quan trọng hình thức lắm, anh đã yêu vợ thì mãi mãi yêu vợ.
Anh yêu vợ từ cái giây phút anh vợ nắm lấy tay anh trong buổi xem phim ma ngoài rạp. Rồi đôi mắt vợ rưng rưng lệ khi nhìn thấy những hoàn cảnh éo le. Một bộ phim tình cảm xúc động cũng có thể làm vợ khóc suốt buổi, nhưng rồi lại có thể trêu đùa anh, rồi cười ngay sau khi chúng mình đi chơi. Vợ mang lại cho anh những cung bậc cảm xúc khó tả mà một thằng đàn ông như anh rất ít khi được trải nghiệm. Bởi anh luôn ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình, ít khi có bạn bè đi cùng. Và từ khi có vợ, anh thấy, mình đã sai lầm.
Ngày chúng mình cưới nhau, anh hứa hẹn sẽ mang lại cho vợ một mái ấm hạnh phúc và có lẽ, tới giờ, dù chúng mình mới đi được 1/3 chặng đường đời, nhưng anh đã phần nào khiến cho vợ không thất vọng. Anh luôn là người chồng biết lắng nghe và chia sẻ, chưa bao giờ anh to tiếng với vợ, quát tháo vợ dù vợ sai rành rành ra. Anh chỉ muốn vợ tin và hiểu, anh vẫn yêu vợ như xưa, không có gì thay đổi.
Ngày vợ mang bầu, vợ khóc suốt vì tủi thân. Công việc của anh nó vậy, thi thoảng phải đi làm xa, rồi về muộn, chứ anh nào có muốn. Nhưng không làm thì sao anh yên tâm được, anh phải có trách nhiệm với vợ và con mình chứ. Anh vẫn động viên vợ cố gắng, đừng suy nghĩ nhiều, dù thế nào thì anh cũng luôn yêu vợ. Anh biết, phụ nữ có bầu thường hay tủi thân, rồi nghĩ lung tung. Nhiều lần vợ nũng nịu với anh: “Anh à, đừng bỏ em nhé, em có bầu xấu lắm, mũi thì to, mặt thì phù lên, mắt sưng húp, người thì béo ị. Giờ em không chiều được anh, em sợ anh có người đàn bà khác”. Anh lại xoa đầu vợ và cười mỉm: “Ơ cái cô bé này hay, làm gì có chuyện ấy. Anh không yêu vợ, thương con thì yêu ai. Anh đang cố gắng lắm để con mình ra đời không phải chịu thiệt thòi đây này. Vợ yên tâm, trong mắt anh, vợ đẹp nhất!”.
Ngày vợ sinh, bận trăm công nghìn việc anh cũng gã lại, túc trực bên vợ. Vợ đã nắm lấy tay anh mà cố gắng, nhìn anh mà vượt qua khó khăn. Khi con trai của chúng ta ra đời, vợ đã khóc. Anh thì hạnh phúc lắm, vì từ giờ anh đã được làm bố. Còn có hạnh phúc nào hơn thế hả vợ? Anh hôn lên má vợ, “cám ơn em vì đã sinh cho anh một thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm, anh được làm cha rồi”.
Vợ nhìn anh hạnh phúc, nụ cười của em lúc ấy mới đẹp làm sao. Vợ anh đã vất vả nhiều, đã mang nặng đẻ đau và sinh cho anh một đưa con thiên thần. Anh không yêu vợ thì yêu ai.
Ngày ở cữ, anh chăm vợ hết lòng, nhưng những lúc anh bận, anh lại nhờ mẹ lên chăm vợ. Anh thật sự không thể ở bên con cả ngày, anh cũng tiếc lắm. Những lúc ấy, anh hiểu vợ tủi thân, nhưng công việc là vậy, anh còn phải đi kiếm tiền, mua sữa cho con. Vợ nhìn anh mắt rưng rưng lệ. Anh hiểu rồi, đàn bà ở cữ là hay thế lắm.
Hết thời gian ở cữ, vợ bảo anh, vợ muốn đi làm lại. Anh thì muốn vợ ở nhà chăm con, nhưng vợ kiên quyết không chịu. Vợ bảo, không muốn là thứ vợ ăn bám chồng, rồi sau này chồng lại coi thường, không tôn trọng. Anh cười phì: “Đúng là cô vợ đa nghi, lúc nào cũng nghi cho được”.
Rồi có vợ khóc lóc khi đang nằm trên giường. Anh ôm vợ, muốn vuốt ve vợ thì vợ không cho. Vợ bảo: “Giờ em không tự tin cho anh động vào người em nữa, em xấu lắm! Người em đầy vết rạn, bụng thì đầy ngấn mỡ, không giảm cân được rồi, da cũng không thể mịn nhẵn như hồi con gái”. Anh chẳng nói gì, cứ túm lấy vợ mà ôm, vợ bực, hất văng anh ra. Anh bảo; “Ơ, em làm sao thế?” Mỗi câu như vậy thôi mà vợ khóc òa.
Rồi anh thấy vợ lên kế hoạch với mấy bà bạn là đi tập thể dục giảm cân. Có hôm anh còn nghe vợ nói chuyện điện thoại là đi làm đẹp da, đi thẩm mỹ hút mỡ cho đẹp, không thì chồng bỏ. Anh nghe mà nản cả lòng. Vợ còn nuôi con, sao lại nghĩ nông cạn như vậy. Trước giờ, anh đã làm điều gì để khiến vợ nghi ngờ đến thế? Tập thể dục thì khỏe người, anh đồng ý, nhưng hút mỡ, làm đẹp thì nhất định không.
Tối ấy, anh biết vợ phiền lòng vì chuyện này. Anh đã chủ động ôm lấy vợ mà xoa xoa ngấn mỡ. Anh thủ thỉ vào tai vợ: “Anh thích cái ngẫn mỡ thừa này của em, cấm không được đi hút mỡ đấy nhé. Anh cũng yêu cả vết rạn da trên bụng em, vì đó là kỉ niệm em ạ. Hãy coi đó là kỉ niệm, là điều chúng ta nhớ tới vì em đã sinh cho anh một thằng cu đi. Sau này con lớn, chúng ta tha hồ kể với con về chiến tích của em, con sẽ thích nghe và thích sờ bụng mẹ lắm! Em đừng có nghĩ vì em xấu đi sau khi sinh con mà anh chán em. Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Anh yêu em, yêu từ khi em là con gái, cho tới khi em làm vợ anh, em mang bầu, rồi em sinh con cho anh. Và giờ, anh cũng vẫn yêu em như thế. Anh yêu cả ngấn mỡ thừa của em, vì đó là của em không phải của ai khác!”. Nói rồi, anh ôm vợ thật chặt như sợ mất vợ vậy. Vợ thì khúc khích cười rồi nắm lấy tay anh, khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc.

Vợ à, đôi khi mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi, không vì điều gì khác, chỉ vì ta yêu nhau. Yêu nhau thì có gì mà so đo tính toán. Vợ đừng tự ti mà hãy tự tin vào bản thân mình, vợ nhé. Ngấn mỡ thừa của vợ, anh đã quen rồi, giờ không có, khéo anh lại nhớ, vợ yêu của anh ạ! Đừng làm gì cả, cứ là vợ yêu của anh thôi!


- - -

- Nhật kí bí mật bàn đầu... Bé không biết bé thích cậu ấy từ lúc nào. Bé đã nhìn theo cậu ấy, từ rất lâu, rất lâu, rất lâu đến mức bé chẳng còn nhớ, đến mức khi bé nhận ra tình cảm bé xíu này đang nảy nở trong lòng thì chùm quả bàng kia đã rụng rồi và tán lá bằng lăng đã xanh mướt những bâng quơ.
Bé cố gắng nghĩ, nghĩ nhiều, về lý do bé thích cậu ấy. Rằng là nụ cười dịu dàng màu nắng luôn dành cho người khác, làm bé tự hỏi, một người con trai có thể ban phát nụ cười đẹp đẽ ấy cho bao nhiêu người, khiến họ xao xuyến, khiến họ ngẩn ngơ. Rằng là giọng nói trong như bầu trời màu xanh ấm, trầm ngặt mà rạng rỡ, với những nốt âm vang như đang ở nơi vùng trời khác, dù nơi ấy cũng chỉ là một góc lớp đằng sau lưng bé, đủ gần để nghe thấy những ngọt ngào, mà cũng đủ xa để khắc khoải nhớ thương.
Rằng là cái ngày đầu tiên cả hai chạm mặt nhau chính thức. Chung lớp, nhưng với một cậu con trai hòa đồng vui vẻ ngồi bàn cuối và một cô bé ít nói không nổi bật ngồi bàn đầu, thì lại là cả hai thế giới khác biệt. Ngày nọ, hai thế giới giao nhau ở tiết thể dục đầu tiên ngày thứ năm, cũng là tiết trực nhật của bé. Cô bạn cùng bàn nghỉ học, và chẳng ai để ý đến bé với chồng ghế thật cao, cao lắm so với vóc người nhỏ xíu.


Nhấn vào đây để tải về máy

Tác giả: sưu tầm - Mc & Biên tập: Hạnh My - Kĩ thuật: LâmPT
Nhật kí bàn đầu và bàn cuối.
Nhật kí bàn đầu và bàn cuối.
Bé đến sớm hơn một chút, chia ra bê từng đợt một, dù gì trong lớp vốn không hay được giao nhiệm vụ gì lớn lao, chỉ có trực nhật nên phải hoàn thành thật tốt. Khi chạm tay vào chồng thứ năm, thứ sáu nào đó, có một cánh tay vạm vỡ rám nắng khác đã bê xốc lên trước cả bé. Với sự ngạc nhiên, bé nhìn lên và cậu ấy đã ở đó, nở nụ cười thật hiền.
Để tớ bê cho, cậu ra trước đi.
Có lẽ từ cái ngày ấy, bé luôn đi tìm nụ cười của nắng. Nụ cười rạng ngời với chất giọng mênh mông. Nụ cười chỉ duy nhất là bí mật của bé, là bản nhạc ấm áp bé cất giữ thật sâu trong hộp nhạc trái tim. Bé ngồi bàn đầu, không thể quay xuống nhiều, nhưng bé luôn biết tìm âm giọng ấy trong cả biển đầy những tiếng cười đùa. Đôi khi bé gạt chiếc bút chì cho rơi một tiếng cách xuống sàn, để cúi người xuống, hướng ánh mắt tò mò tìm khuôn mặt quen thuộc rất xa về phía cuối. Và bé sẽ luôn nhìn thấy nụ cười dành cho người khác, với ánh mắt không bao giờ chạm nhau của cả hai.

Cứ thế yêu thương thầm lặng trong nửa năm, đến gần ngày bế giảng cuối cấp. Bé sẽ không được nghe giọng nói cậu ấy nữa dù có lắng nghe thật kĩ, sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa dù bé có cố tình làm rơi bút chì bao nhiêu lần. Bé suy nghĩ thật nhiều, liệu sau này có hối hận về tình cảm không thể nói ra?

Rồi trong con tim nhỏ bé cháy lên một vệt can đảm màu lửa đỏ. Bé dù thế nào cũng không hối hận khi đã thích cậu ấy, lại càng không muốn hối hận trong tương lai, vì bé muốn dù có thất bại, tình cảm này sẽ là trong vắt, không bị quệt bẩn bất cứ cảm giác hối hận nào. Bé quyết định ngày mai, nếu chùm bằng lăng ở cổng trường hoa màu trắng nhạt thay vì tím, bé sẽ gọi tên cậu ấy, lần đầu tiên, để nói cậu ấy biết bé đánh rơi bút chì nhiều như vậy chỉ từ khi bé biết trên đời có nụ cười đẹp như nắng.
Nhật kí bí mật bàn cuối...
Cậu không biết cậu thích bạn ấy từ khi nào.

Cậu nhớ rõ mồn một lần đầu tiên chú ý đến mái tóc đen tuyền ấy. Chỉ là tò mò của thằng con trai rỗi việc ngồi bàn cuối, sau những thất vọng tìm kiếm một mái tóc tự nhiên giữa một rừng tóc tỉa, tóc xé lỉa chỉa của mấy đứa con gái hiện đại. Lọt vào mắt cậu là mái tóc rất đẹp, buộc nửa dịu dàng của bạn ấy, cô bé ngồi bàn đầu. Và trước cả cái ngày lá phượng xanh, khi cây bàng còn trơ trọi những cành khẳng khiu trụi lá, cậu đã thích bạn ấy, đơn giản và tự nhiên đến không ngờ.

Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Có Một Chút - Anh Khang
2. Lúc mới yêu - Phương Vy

(...)
Nguồn : nguoikechuyen.name.vn

Bước chân xuống xe ôtô, em cố nhìn quanh tìm kiếm một chiếc taxi để đi về nhà nhưng tìm mãi không thấy. Em lo sợ vì trời tối. Bất chợt trong đầu em xuất hiện hình ảnh anh. Em đã bấm rồi xóa không biết bao lần số của anh trước khi em có đủ can đảm gọi điện cầu cứu anh. Em sợ anh không nghe máy, em sợ anh nói bận không thể đưa em về... Em sợ. Em sợ khi gặp lại anh.
Và rồi anh đến, em lên xe nhưng vẫn không dám tin những điều mình đang trải qua. Anh cười và xách đồ cho em. Đã lâu lắm rồi em không được gặp lại nụ cười ấy. Anh vẫn như xưa chỉ có điều chín chắn và đàn ông hơn. Em thấy tim mình loạn nhịp. Mình đi mà chẳng nói được câu chuyện nào có đầu, có cuối cả. Lúc nào cũng thế, anh nhẹ nhàng và ấm áp.


Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả : Sưu tầm - Người đọc : Mèo mun - Kỹ thuật : Đức Thụy
cam xuc 1.jpg
Ảnh minh họa
Em không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Em giận hờn vu vơ. Em giận khi anh nhắc tới người con gái khác. Em giận khi cảm thấy anh hững hờ. Lạ thật, em đâu còn có quyền gì chứ. Em không biết, em không hiểu mình. Bên anh, em không còn là em, không mạnh mẽ và quyết đoán, em yếu đuối và trẻ con. Tại sao vậy anh?   Anh dừng xe bên đường, mình ngồi nói chuyện. Tim em chợt quặn thắt khi anh kể những câu chuyện tình buồn. Em nghĩ về em, về anh, về tình cảm của 2 chúng ta. Em tự hỏi lòng có khi nào trong câu chuyện anh kể có anh và em? Anh ôm em vào lòng. Em cảm nhận từng hơi thở anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang. Vẫn những cái ôm siết chặt, vẫn những nụ hôn nồng nàn, anh bên em như ngày xưa. Em chợt nhận ra tình yêu của mình vẫn còn vẹn nguyên.

Thời gian qua em đã cố dối lòng mình rằng em đã quên anh, nhưng càng cố quên em lại càng nhớ. Đã hơn 1 năm rồi mình không còn bên nhau. Đến giờ thì em mới biết em yêu anh nhiều như thế nào. Điều mà khi yêu anh em đã không nhận ra. Em giật mình và đau nhói, mình gần nhau mà sao 2 trái tim xa nhau quá! Em đã cố gắng níu kéo trái tim ấy nhưng càng níu kéo anh càng xa. Đôi lúc em giận anh vì anh luôn cho em cảm giác là mình còn yêu để em mãi hi vọng. Em đau, em khóc, em gọi tên anh nhưng bên tai em chỉ có tiếng em vọng lại.
Bước xuống xe, em cố gắng níu lại những giây phút cuối được bên anh. Em nhìn theo bóng anh chìm sâu trong bóng tối mà thấy lòng mình như nuối tiếc. Em thấy như mình đang mất đi 1 thứ quan trọng lắm. Em lẳng lặng đi vào nhà mà lòng nặng trĩu những tâm trạng. Úp mặt vào bóng tối, cắm headphone vào máy tính và bật bài hát “Vùng trời bình yên”, những kí ức chợt ùa về trong em.

Em cố gắng giấu nước mắt vào trong tim mình nhưng sao môi em mặn đắng... Em nhớ anh, nhớ những kỉ niệm ngày bên anh. Còn nhớ không anh những lần anh thức cùng em ôn thi đến 1, 2 giờ sáng. Mình đã nói và trao nhau thật nhiều yêu thương. Anh đã nói sẽ bên em mãi mãi. Em cảm nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em muốn hét lên cho cả thế giới biết mình là của nhau, mình sẽ mãi bên nhau.
camxuc2.jpg
Ảnh minh họa
Một mình trong đêm, em thấy lòng mình lạnh giá. Em nhớ lại những tháng ngày đã qua. 386 ngày kể từ ngày anh nói chia tay, em vẫn không thể tin đó là sự thật. Mình vẫn bước  bên nhau nhưng không giống như xưa. Em không phải người mỗi đêm anh nói lời yêu. Em không phải người trao anh những nụ hôn ngọt ngào mỗi khi thức dậy. Em là người lặng lẽ đi bên đời anh, yêu thương và quan tâm anh. Mỗi lúc anh vui anh gọi cho em, em hạnh phúc khi nghe tiếng anh cười, em cười khi thấy anh hạnh phúc. Em lo như cháy ruột mỗi khi  anh bị ốm. Em mua thuốc mỗi khi anh ốm mặc dù những việc đó không còn là của em. Em ngốc thật. Anh đến với em mỗi khi anh vui, anh buồn. Đi bên anh, chứng kiến bao cuộc tình tan hợp của anh. Anh vui vì tán được cô bé nhà bên. Anh kể em nghe câu chuyện tình yêu của anh với cô bạn em. Em như muốn phát điên lên vì giận, vì ghen. Mỗi khi anh buồn, anh trở về làm cậu bé trong lòng em. Anh hờn dỗi. Anh buồn. Anh khóc những giọt nước mắt đâu phải dành cho em. Lòng em quặn thắt khi anh nhắc tới người khác. Đêm về em khóc. Em ghen. Có bao giờ anh nghĩ mỗi câu chuyện của anh là nghìn nhát dao đâm sâu vào trái tim em. Có bao giờ anh nghĩ như thế là ích kỉ không anh? Em chấp nhận làm người lặng lẽ đi bên đời anh. Nhưng anh ơi! Xin anh 1 lần nghĩ tới cảm xúc của em. Em là con người, hơn nữa em là con gái. Em cũng ích kỉ mà. Thật lòng nếu bảo em chúc anh hạnh phúc bên người khác em không làm được. Em không cao thượng được như thế.
Bạn bè vẫn khuyên em hãy quên anh và tìm người yêu mới. Yêu người mới sẽ giúp em quên anh nhanh hơn. Em không phải cô gái quá xấu xí. Bên em cũng có những người theo đuổi nhưng em không thể đến với họ đơn giản vì em vẫn yêu anh. Em không thể lấy ai khác thay thế hình ảnh của anh. Em không thể làm tổn thương ai khác. Và vì đơn giản em còn đợi anh…!
Nuốt nước mắt vào tim, nén những yêu thương trong lòng, em trở về với cuộc sống thường nhật. Về với những bài giảng, em chuẩn bị cho mình hành trang để làm 1 cô giáo thực thụ. Em sẽ cố quên niềm đau kia để hướng tới ngày mai. Sau cơn mưa trời lại sáng đúng không anh? Em vẫn luôn tin sau cơn mưa đó mình sẽ cùng ngồi bên nhau đón bình minh hạnh phúc. Em yêu anh. Ngốc ạ!
“Rồi chợt nhận ra trong tim em tràn nỗi nhớ người. Ngày dài đợi chờ mong nhớ anh. Rồi chợt nhận ra trên đôi  môi còn vắng tiếng cười, mà lòng ngại ngần chưa dám nói. Giận hờn chi anh ta xa nhau đã lâu lắm rồi. Ngày lại từng ngày em nhớ anh. Người em yêu ơi! Em thương anh nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời!”
Nhớ anh nhiều! Rùa yêu của em!

nguồn : nguoikechuyen.name.vn

Bạn thân mến!

Người ta thường nói thiên thần là điều gì đó thật trong sáng và ngọt ngào, hiếm thấy tỳ vết nào trên đôi cánh thiên thần. Và thiên thần thường hiện thân cho điều gì đó thật hạnh phúc.
Cô gái trong câu chuyện của chúng ta ngày hôm nay cũng là một thiên thần và Mèo Mun mời bạn cùng lắng nghe những cảm nhận rất chân thực về cuộc sống, về tình yêu và nỗi đau của 1 thiền thần.


Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả : Sưu tầm - Người đọc: Mèo Mun - Kỹ Thuật : Đức Thụy
thienthan.jpg
Ảnh minh họa
Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.

Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.

Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.
thienthan2.jpg
Ảnh minh họa
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.

Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.

Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.

Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.

Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh.

 Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số.
thienthan3.jpg
Ảnh minh họa
Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.


Nguồn : nguoikechuyen.name.vn

Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp hai. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.

Một hôm kia, tôi chợt nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhưng bạn có vẻ ngại ngần…Và tôi, sau mấy câu xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhưng những ngã rẻ cuộc đời đã khiến chúng tôi không còn gì chung để chia sẻ với nhau…


Nhấn vào đây để tải về máy
Tác giả: Phạm Lữ Ân - Người đọc: Kún – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
78_1.jpg
“Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ ( Ảnh minh họa)
Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhưng người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.
Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm…Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi, cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.

Những người bạn đồng hành cùng em đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà em có được trong suốt cuộc đời. Đó là những người đã nhìn thấy em trong quá trình lột xác, có khi từ một người hiền lành bỗng dưng trở nên cục cằn, có khi từ xấu xí trở nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kỳ nhưng vẫn ở bên cạnh em, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy thân quen.

Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thiết.

Giai đoạn thơ ngây và thường vô vị lợi này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.

Nhưng nếu…

Nếu em không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, em đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giờ bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của em, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể (và cũng thường như thế) là không ai có lỗi.

Mary Tyler Moore đã nói rằng “Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ”. Cuộc sống đang chảy về phía trước. Em đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta xa lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.
78_2.jpg
Ảnh minh họa
Những người bạn của cuộc đời, Có người như tấm gương, Có người như cái lược, Có người như con dao, Có người như ngụm nước… Theo sự đưa đẩy của cuộc đời (và đôi khi của cả lòng người), ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.

Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn (đã từng) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.

Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi – nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi sự thân mật một cách gượng ép – cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa – sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.

Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó – trong một ngăn ký ức của ta – để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ: “Về đâu dăm người bạn nhỏ, tựa những vì sao đêm, lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ?”

Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào từ một tình bạn – dù đã nhạt nhòa.

Nguồn : nguoikechuyen.name.vn