Chọn Menu

Slider

FunFeed

Feed Mới Nhất

Cung Hoàng Đạo

CrazyFeed

Slider

Videos

Em hiện là sinh viên năm thứ nhất. Em và quen anh ấy khoảng một năm trước khi anh cùng cả nhóm về quê em làm đề tài nghiên cứu thực tập. Lúc đó em và anh ấy đã có cảm tình với nhau nhưng chưa ai nói ra.
Sau khi về Hà Nội, anh ấy thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho em để nói chuyện, động viên em cố gắng học hành. Khi em đỗ đại học và lên Hà Nội học thì em và anh ấy có điều kiện gần gũi nhau hơn. Anh ấy giúp đỡ em rất nhiều từ việc tìm nhà trọ, sắp xếp đồ đạc và làm quen với môi trường mới.
Với những người chân ướt chân ráo lên thủ đô như em, có sự giúp đỡ nhiệt tình của một người như anh quả là một sự may mắn. Một thời gian sau em nhận lời yêu của anh. Em vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc ban đầu khi anh ấy ngỏ lời với em. Em hạnh phúc không thể thốt thành lời. Người em nóng ran lên, trái tim vang lên những nhịp đập dồn dập.


(Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng em được đánh dấu bằng một nụ hôn nhẹ nhàng của anh lên má em. Đấy cũng là nụ hôn đầu tiên trong đời của em. Đặc biệt mấy ngày sau khi anh ấy đến nhà em chơi thì chúng em đã chính thức có màn khóa môi. Em đã từng nghe người ta hết lời ca tụng về sức hút mãnh liệt của nụ hôn môi và bây giờ em đã thực sự cảm nhận được điều ấy khi làn môi nóng bỏng của em chạm vào môi anh. Cảm giác như chúng em gần nhau hơn, mỗi động tác đều thể hiện chúng em đang ngất ngây trong hương vị tình yêu. Anh còn thì thầm bên tai em “Môi em thật ngọt ngào” khiến em run lên vì hạnh phúc.
Em vẫn thích được anh hôn vào môi vào má như vậy trong những lần hò hẹn sau đó. Anh cũng rất hiểu tâm lý em, những nụ hôn của em và anh thường kéo dài mà chẳng ai muốn là người dứt ra trước. Thế nhưng sẽ chẳng có gì đáng suy nghĩ nếu tình yêu chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Nửa tháng sau, trong một lần gặp nhau anh ấy hôn em và tay bắt đầu sờ soạng ngực em. Anh ấy còn hôn cổ. Lúc đó em cảm giác cơ thể em đang mềm nhũn ra. Suýt nữa em đã không làm chủ được cảm xúc của mình. Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra em bắt đầu bối rối. Trong một giây phút ấy lòng em rối như tơ vò với bao suy nghĩ vì những hành động bất ngờ của anh.
Chưa biết phải làm sao em vội đẩy anh ấy ra trước khi anh đang có ý định hôn tiếp sang chỗ khác. Em nói rằng “Em chưa muốn thế đâu. Lần sau anh đừng làm như vậy nữa.” Thấy em phản ứng như vậy anh cũng thôi ngay và nói “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không làm vậy nữa. Em đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ vì anh yêu em quá không kìm chế được cảm xúc của mình”.
Sau đó hai chúng em đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau về vấn đề này. Cả hai bọn em đều xác định là chưa thể để xảy ra chuyện ấy trước hôn nhân vì hiện tại em còn đang đi học. Anh ấy thì đã ra trường nhưng công ăn việc làm còn chưa ổn định. Gia đình anh không có điều kiện kinh tế nên anh phải tự lực cánh sinh. Anh đang cố gắng ổn định công việc kiếm tiền mua nhà. Anh bảo đợi 3, 4 năm nữa khi em ra trường, lúc ấy thì anh có thể lo cho em, khi đó chúng em sẽ cưới nhau.
Chính vì vậy thời gian từ giờ đến khi đó cũng không phải là quãng thời gian ngắn, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ còn cách là đội nón ra đường ăn xin. Sau đợt ấy em cũng thoải mái lên phần nào và tin tưởng người yêu em nghĩ được vậy thì chắc sẽ cố giữ gìn cho em đến khi đó.
Thế nhưng khi hai người yêu nhau lúc gẫn gũi nhau dễ có những phút giây thăng hoa và nảy sinh ham muốn. Dù hứa với em như vậy nhưng khi cảm xúc dâng trào anh lại có những hành động như lần trước. Và một lần nữa em lại phải vùng vẫy khỏi vòng tay anh và hét lên “Anh thật quá đáng. Đã hứa còn không biết giữ lời. Em không tin anh nữa”.
Đang cao hứng bị em dội gáo nước lạnh vào mặt anh cũng hơi bực mình nói em “Em không tin tưởng anh à. Anh chỉ sờ ngực thôi chứ đã làm chuyện ấy đâu mà em phản ứng dữ vậy. Anh cũng là đàn ông thôi mà”. Em giận anh mấy ngày không nói chuyện. Anh lại tìm em nài nỉ xin lỗi.
Em không biết phải làm sao nữa. Em mới chỉ bước vào học đại học mà đã có những hành động như vậy cùng bạn trai liệu có phải là quá sớm? Em biết với người có gia đình chuyện đó là nhu cầu bình thường nhưng liệu đối với một người vừa bước qua tuổi thành niên như em và chưa thể kết hôn trong vài năm tới thì điều này liệu có phải là đúng lúc?
Em yêu anh nhưng khi anh sờ vào ngực em thì em lại có một chút coi thường bản thân mình và cả người yêu mình nữa. Em chỉ muốn giữ tình yêu trong sáng dừng lại ở nụ hôn cho đến ngày chúng em là vợ chồng nhưng liệu như thế có quá đáng với anh ấy không? Liệu những hành động của anh ấy với em như thế đối với những người yêu nhau có phải là quá sớm?
Nếu em đồng ý để cho anh sờ ngực thì liệu anh ấy sẽ đánh giá về em thế nào. Anh ấy có nghĩ em dễ dãi quá không? Và liệu nếu có chuyện sờ ngực rồi thì anh ấy có thể kiểm soát tình cảm của chính mình mà chỉ dừng lại ở đó không. Người ta thường nói con trai thường “được voi đòi tiên” là gì. Em sợ với tốc độ phát triển chóng vánh như vậy thì đến một lúc nào đó có thể “chuyện ấy” sẽ xảy ra. Em không biết phải làm thế nào cho đúng đây?
- - -
Bộ ảnh mới nhất của nhiếp ảnh Trương Thế Hùng đang nhận được rất nhiều quan tâm từ mạng xã hội.

Bộ ảnh mới nhất của nhiếp ảnh Trương Thế Hùng đang nhận được rất nhiều quan tâm từ mạng xã hội.



Bộ ảnh thể hiện tâm trạng đau đớn và thất vọng của một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi đúng vào đêm tân hôn đang thú hút được sự chú ý của cộng đồng mạng. Cô gái trẻ Phạm Phương Thảo (Sn 1990) đến từ Quang Nam đã vào vai cô dâu bị bỏ rơi “cực ngọt” với những biểu cảm đau thương, cô đơn lạc lõng trong bộ váy cưới, trong phòng tân hôn trống vắng, lạnh lẽo.

Dưới đây là bộ ảnh “cô dâu bị bỏ rơi trong đêm tân hôn”:





















- - -
Tiến sĩ Raymond Moody, nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ đã nghiên cứu 150 trường hợp trải qua trạng thái “chết lâm sàng” sau đó hồi sinh trở lại.


Sau khi tập hợp những nghiên cứu trong vài thập kỷ ông đã xuất bản cuốn “Hồi ức về cái chết” nhằm giúp con người vạch ra chân tướng của cái chết. Có một sự tương đồng không thể xem nhẹ trong lời kể của những người đã “trải nghiệm cận kề cái chết” này, đại khái có thể quy về mười điểm sau:

1. Biết rõ về tin mình sẽ chết – Họ tự mình nghe thấy bác sĩ hoặc người khác có mặt tại nơi đó tuyên bố rõ ràng về cái chết của mình. Anh ấy sẽ cảm thấy cơ thể trở nên yếu ớt đến cùng cực.
2. Trải nghiệm niềm vui – ” Trải nghiệm cận kề cái chết ” ban đầu sẽ có cảm giác yên bình và thanh thản, khiến con người thấy vui sướng. Đầu tiên sẽ cảm thấy đau, nhưng nỗi đau này chỉ lóe lên rồi qua đi, sau đó sẽ thấy mình lơ lửng trong một không gian tăm tối, một cảm giác dễ chịu mà chưa từng được trải nghiệm bao bọc lấy anh.
3. Âm thanh kỳ lạ – Khi “sắp chết”, hoặc lúc “chết đi” khi có một âm thanh kỳ lạ bay tới. Một phụ nữ trẻ cho biết cô nghe đã thấy một giai điệu giống như một khúc nhạc và đó là một khúc nhạc tuyệt vời.
4. Tiến nhập vào lỗ đen – Có người phản ánh rằng họ cảm giác bất ngờ bị kéo vào một không gian tối. Họ bắt đầu có cảm giác, giống như một khối hình trụ không có không khí, cảm giác như một vùng quá độ, vừa là đời này, vừa là một nơi xa lạ nào khác.
5. Linh hồn thoát xác – Chợt thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó ngoài cơ thể mình, quan sát cái vỏ thân người của mình. Một người đàn ông chết đuối nhớ lại anh đã tự mình rời khỏi cơ thể, đơn độc trong một không gian, thấy mình tựa giống một chiếc lông.
6. Ngôn ngữ bị hạn chế  - Họ dùng hết sức mình để nói cho người khác biết hoàn cảnh khó khăn của mình nhưng không ai nghe thấy lời họ nói. Một người phụ nữ nói rằng: Tôi đã cố gắng nói chuyện với họ, nhưng không ai có thể nghe thấy.
7. Thời gian như biến mất – Trong trạng thái thoát xác, cảm giác về thời gian như biến mất. Có người hồi tưởng lại rằng trong khoảng thời gian đó anh đã từng ra vào cơ thể mình rất nhiều lần.
8. Các giác quan vô cùng nhạy c ảm – Thị giác và thính giác nhạy c ảm hơn trước. Một người đàn ông nói rằng ông chưa bao giờ nhìn rõ đến như vậy. Trình độ thị lực đã được nâng cao đáng kinh ngạc.
9. “Người” khác đến đón – Lúc đó xung quanh xuất hiện một người “Người” khác. “Người” này hoặc là tới giúp họ quá độ tới đất nước của người chết một cách bình yên, hoặc là tới nói với họ rằng hồi chuông báo tử vẫn chưa vang lên, cần quay về trước đợi thêm một thời gian nữa.
10. Nhìn lại kiếp nhân sinh – Lúc này người trong cuộc sẽ nhìn lại toàn cảnh bức tranh cuộc sống đời mình. Khi bản thân họ mô tả lại thời gian ngắn ngủi giống như “cảnh nọ nối tiếp cảnh kia, chuyển động theo trật tự thời gian các sự việc xảy ra, thậm chí các bức ảnh nối tiếp nhau, một vài cảm giác và cảm xúc đều như được thể nghiệm lại một lần nữa.
Raymond Moody là một học giả và  khoa học gia nổi tiếng thế giới, ông lần lượt giành được hai học vị tiến sĩ về triết học và y học. Ông nghiên cứu sâu về lý luận học, logic học  và ngôn ngữ học, sau đó ông lại chuyển hướng đam mê sang nghiên cứu  y học, và  quyết tâm trở thành một học giả về bệnh tâm thần. Trong khoảng thời gian này ông chú ý đến hiện tượng về trải nghiệm cận kề cái chết, sau đó ông bắt đầu thu thập dữ liệu cho công trình  nghiên cứu, cuốn “Hồi ức về cái chết ” chính là kết quả mấy chục năm miệt mài nghiên cứu của ông.
Từ khi cuốn sách “Hồi ức về cái chết” ra mắt từ năm 1975, nó đã đạt mức doanh thu kỷ lục toàn cầu với hơn 100 triệu bản, chỉ riêng tại Đài Loan đã tiêu thụ 13 triệu bản và được biết đến như một siêu phẩm bán chạy nhất. Cuốn sách đã thay đổi khái niệm về sự sống và cái chết của những người bình thường, đưa nghiên cứu “Trải nghiệm cận kề cái chết” vào một bước ngoặc mới, chính thức xâm nhập vào tầm nhìn giới y học phương Tây chủ lưu.

Nhằm khích lệ thành quả nghiên cứu khoa học nhiều năm qua và nỗ lực không mệt mỏi cho việc phổ cập công việc, năm 1988 ông đã được trao ” Giải thưởng chủ nghĩa nhân đạo Thế giới ” tại Đan Mạch.
- - - - -
Chồng không may mất sớm, một mình chị Ngà tần tảo nuôi hai đứa con ăn học, chỉ mong các con sau này thành đạt. Tết rồi, người con trai cả ở lại làm thêm, không may tai họa bất ngờ giáng xuống khiến em rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.
Tìm đến bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam, không ai có thể cầm nổi lòng mình khi chứng kiến cảnh chị Dương Thị Ngà (41 tuổi), ở thôn La Mác, thị trấn Kiện Khê, huyện Thanh Liêm ngồi lặng lẽ chăm sóc đứa con đang hôn mê suốt hơn một tháng trong bệnh viện. Ngồi tâm sự với chúng tôi, thi thoảng chị lại lấy tay gạt vội những giọt nước mắt lăn trên gò má đã lấm tấm vết chân chim. Số phận quá trớ trêu với người phụ nữ đã quá bất hạnh, những tai họa cứ liên tục giáng xuống khiến chị không thể gượng dậy.

Chàng sinh viên hiếu thảo, chăm chỉ bây giờ chỉ nằm trên giường bệnh.
Nhìn bề ngoài, ít người biết rằng, cuộc đời của chị gắn với bất hạnh và lắm tai ương gieo giắt vào gia đình mình. Sau khi kết hôn với anh Bùi Văn Đồng, hai vợ chồng nghèo chăm lo làm ăn rồi lần lượt sinh được hai đứa con trai kháu khỉnh là em Bùi Văn Đông (sinh năm 1993) và Bùi Văn Hưng (sinh năm 1995). Kinh tế gia đình chủ yếu dựa vào việc anh Đồng làm nghề khoan đá trên núi Kiện Khê, còn chị thì quanh quẩn với ruộng đồng. Cuộc sống tuy khó khăn vất vả, nhưng bù lại gia đình nghèo ấy lại rất đỗi hạnh phúc.
Những tưởng cuộc sống gia đình cứ thế trôi qua bình yên như bao gia đình khác nhưng khi đứa con trai đầu mới được 4 tuổi, đứa thứ hai bi bô gọi tiếng bố thì trong một lần khoan đá anh Đồng bị tai nạn tử vong, vĩnh viễn rời xa ba mẹ con chị.
“Chồng mất, tôi nghĩ mình là người bất hạnh nhất thế gian này. Nhiều đêm nhớ chồng, cảnh mẹ góa con côi khiến tôi khóc đến cạn khô nước mắt. Mẹ chồng và anh em trong nhà cố động viên tôi cố gắng vượt qua con hoạn nạn để chăm lo cho hai con nên người”, chị Ngà nhớ lại.
con benh1 “Gắng lên, con ơi !”
Số tiền thuốc thang chữa trị cho Đông vượt quá khả năng của người mẹ.
Để lấy tiền nuôi các con ăn học chị Ngà đi chợ bán rau và làm thêm ba sào ruộng. Hai con trai học hành giỏi giang, hiền lành người mẹ như chị Ngà lấy đó làm niềm hãnh diện. Niềm vui càng nhân lên gấp nhiều khi năm 2011 Đông thi đỗ vào trường Đại học Ngoại thương với số điểm khá cao. Thương mẹ ở nhà vất vả, đêm hôm dậy sớm bán từng mớ rau nuôi con ăn học, ngay từ năm học đầu tiên Đông đã đi dạy thêm, bưng bê bát đĩa… để lấy tiền phụ giúp đỡ đần mẹ.
Trong khi bạn bè hồ hởi được nghỉ tết về quê sum vầy cùng gia đình, thì Đông quyết định bám trụ lại Hà Nội để làm thêm kiếm ít tiền về cùng mẹ lo tết và lo tiền học phí. Nhưng số phận thật quá trớ trêu, đúng vào ngày 24/12/2013 âm lịch Đông bị tai nạn phải cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức.
Chị Ngà kể lại: “Hôm đó là ngày 24 Tết, tôi đang đi chợ bán rau thì nhận được điện thoại nói Đông bị tai nạn rất nguy kịch, không biết có qua được không. Nghe tin sét đánh ngang tai tôi như chết lặng. Tôi vội vàng bắt xe lên Hà Nội, vừa đi vừa cầu khẩn mong con mình không bị làm sao. Lúc lên đến nơi Đông đang được cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức, các bác sĩ bảo gia đình chuẩn bị tâm lý, ba phần thì hai phần chết, một phần sống. Nghe đến đây lòng người mẹ như tôi chết lặng, chỉ biết ôm mặt khóc thương con”.
Đông nhập viện trong tình trạng dập não, gãy xương quai hàm mặt, dập gan, gãy chân trái. Tình trạng của em rất nguy kịch nên phải đợi não hồi phục mới tính tiếp. Điều trị được 4 ngày tại đây thì Đông phải chuyển về bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam điều trị. Suốt hơn một tháng nay Đông sống cuộc sống thực vật, hôn mê sâu. Người con trai thứ hai thì đi bộ đội. Một mình chị ngày ngày chăm bẵm lo cho con. Thi thoảng anh em nội ngoại lại lên đỡ đần chị chăm sóc cho Đông.
con benh2 “Gắng lên, con ơi !”
Hơn một tháng chăm con, người mẹ vẫn luôn cầu mong một điều kỳ diệu đến với con mình.
Theo chị Ngà hay tin con mình bị tai nạn các thầy cô, bạn bè của Đông thường xuyên xuống thăm nom, giúp đỡ. Người gây tai nạn cho Đông cũng qua lại thăm nom. Chi phí chữa trị cho con đã lên đến số tiền gần 100 triệu đồng. Toàn bộ số tiền ấy chị lo vay mượn, chạy vạy hàng xóm để lo cho con. Trong khi đó, Đông lại không có bảo hiểm y tế, gia đình đã khó khăn, lại càng cực khổ hơn.
“Bác sĩ bảo Đông bị thương nặng, đợi cháu nó tỉnh táo thì mới có hy vọng chữa trị tiếp. Trong khi đó mỗi ngày nằm viện tốn vài triệu đồng. Toàn bộ tài sản trong nhà đều đã đội nón ra đi. Không biết sắp tới tôi phải làm sao để có thể lo cho con”, chị Ngà buồn rầu kể rồi hướng mắt ánh về phía đứa con trai đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Thần người đi một lúc, chị chỉ lạ tự an ủi mình và động viên đứa con: “Gắng lên con ơi!”.
Chàng sinh viên hiếu thảo, chăm chỉ còn bao nhiêu ước mơ dở dang bây giờ chỉ nằm trên giường bệnh. Hơn một tháng chăm con trong bệnh viện, người mẹ vẫn chưa bao giờ đánh mất niềm tin, chị vẫn luôn cầu khẩn một điều kỳ diệu sẽ đến với con mình.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 1341: Chị Dương Thị Ngà: Thôn La Mác, thị trấn Kiện Khê, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam.
ĐT: 0919444252
2. Quỹ Nhân ái – Báo Khuyến học & Dân trí – Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email:quynhanai@dantri.com.vn
- - -

Sáng sớm ngày 4/3/2014, nhóm phóng viên đã quay được clip một tổ công tác của Đội CSGT Hàng Xanh, Phòng CSGT đường sắt – đường bộ (PC67), Công an TPHCM có những hành vi “vòi” mãi lộ đối với người đi đường một cách trắng trợn.
Từ lúc tuyến đường Tân Sân Nhất – Bình Lợi (nay là đường Phạm Văn Đồng) đi vào hoạt động, mật độ các xe lưu thông trên đoạn đường này trở nên dày đặc. Từ hướng cầu Bình Lợi đổ về đường Kha Vạn Cân (Q.Thủ Đức), các đường nhỏ cũng được xây dựng để thông suốt 2 tuyến đường lớn nói trên.

Thời gian gian gần đây, theo phản ánh của người dân, đã có một số chốt chặn được CSGT lập trên đường Phạm Văn Đồng, ngay góc đường số 17 nối đường Kha Vạn Cân với Phạm Văn Đồng. Đáng nói, người dân phản ánh CSGT đứng chốt ở đây đã có những hành vi “vòi” mãi lộ một cách trắng trợn.

Khoảng hơn 7 giờ sáng ngày 4/3, nhóm PV NB&CL có mặt tại địa điểm nói trên. Qua quan sát, chúng tôi ghi nhận được một tổ công tác gồm 4 CSGT thuộc Đội CSGT Hàng Xanh, đang lập một chốt chặn. Ngay sau khi ổn định vị trí, liên tục các phương tiện lưu thông đã bị tổ công tác “thổi còi”. Đa số, các xe đều vi phạm lỗi rẽ hướng lưu thông mà không bật đèn xi-nhan.

Liên tục, các chủ phương tiện lưu thông vi phạm bị CSGT chỉ vào lề đường hoặc thậm chí “xử lý” ngay ở lòng đường để “làm luật”. Các cuộc “thỏa thuận” diễn ra chóng vánh, không có biên bản ký nhận, nhiều trường hợp, chủ phương tiện không cần phải xuống xe.

Chưa đầy 30 phút quan sát, đã có rất nhiều trường hợp “làm luật” tương tự như thế diễn ra. Đặc biệt hơn, một người đàn ông bị tổ công tác yêu cầu dừng xe chỉ đưa tờ 100.000 đồng, viên CSGT không đồng ý, thò tay vạch ví tiền của người này ra cho mình xem. Sau đó, viên CSGT bắt buộc anh này đưa thêm rồi mới “tha” cho đi. Trường hợp khác, một số người đang lụi cụi chở con nhỏ đi học cũng bị tổ CSGT “hỏi thăm”. Khung cảnh chung chi diễn ra ngay trước mắt một em nhỏ!

Các viên CSGT thuộc tổ công tác nói trên gồm 02 thiếu úy; 01trung úy; 01 thượng úy. Xuyên suốt đoạn video ghi nhận, ban đầu tổ công tác này có 02 viên CSGT đeo bảng tên nhưng sau đó chỉ còn lại 01 người đeo, 3 người còn lại không có bảng tên.
 
 
(Công luận)
- -

Sự thật phía sau câu chuyện "Tại sao những đứa trẻ trên tay người ăn xin luôn ngủ?" khiến nhiều người vô cùng bàng hoàng và đau xót khi phát hiện mảng tối kinh khủng của đường dây chăn dắt ăn xin có tổ chức.

Một tác giả phương Tây giấu tên đã vạch trần sự thật phía sau đường dây ăn xin ở các nước châu Á. Đoạn ký này đã được hãng CNN đăng lại dù không đứng ra bảo đảm thông tin. Bài viết đã thực sự gây nên tiếng vang lớn trong lòng dư luận:

"Bên lề đường, một người phụ nữ với mái tóc rối bù, lem luốc cúi gằm mặt, lặng lẽ nhìn xuống mặt đất đen đúa, bên cạnh là chiếc túi đựng những đồng xu lẻ xin được của người đi đường. Không ai biết người phụ nữ ấy bao nhiêu tuổi. Trên tay cô bế một đứa bé khoảng 2 tuổi. Dù chỉ được bọc bằng bộ quần áo bẩn thỉu nhưng đứa trẻ vẫn say sưa ngủ.

Chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn nhiều người qua đường sẽ động lòng và chia sẻ với cảnh đời đáng thương của 2 mẹ con bên lề đường. Thậm chí, dù không hề khấm khá nhưng có những người vẫn luôn sẵn sàng chia sẻ đồng tiền manh áo cuối cùng của họ cho những người khó khăn hơn mà không mảy may suy nghĩ đến chuyện khác. Với họ, giúp đỡ người khác như thể đã làm được một điều tốt.


Thế nhưng, suốt 1 tháng liền đi qua người phụ nữ ấy, tôi đã không cho họ một đồng tiền lẻ nào vì tôi biết, đằng sau họ là cả một băng nhóm có tổ chức - nơi những người đi xin ăn phải nộp lại tiền cho kẻ cầm đầu. Và bất ngờ thay khi những tên "đầu xỏ" này lại sở hữu số tài sản khổng lồ với xe hơi, nhà lầu xa hoa. 

Sau 1 tháng quan sát, tôi phát hiện ra điều gì đó bất ổn.

Tại con đường đông người qua lại, tôi liếc mắt nhìn người phụ nữ ăn xin ven đường. Vẫn là người phụ nữ ấy, vẫn là đứa trẻ với bộ quần áo vốn bẩn thỉu như thế nhưng dường như có điều gì không ổn ở đây. Từ sáng đến tối, tôi nhận ra đứa bé ấy lúc nào cũng vùi mặt trong vòng tay "mẹ" và ngủ li bì. Thậm chí, nó không hề cựa quậy hay kêu khóc gì.

Và các bạn, các bạn có con không?

Những đứa trẻ ở độ tuổi 1, 2 hay 3 thường ngủ như nào?

Chắc chắn, những đứa trẻ trong độ tuổi này chỉ có thể ngủ nhiều nhất từ hai đến ba tiếng mỗi giấc. 

Vậy nhưng, suốt 1 tháng qua khi đi qua bến tàu điện ngầm, tôi không bao giờ thấy đứa trẻ ấy thức. Tôi nhìn đứa trẻ đang ngủ rồi hỏi người phụ nữ ăn xin "Tại sao lúc nào nó cũng ngủ thế?". 

Người phụ nữ chỉ lặng lẽ cúi gằm mặt xuống đất rồi giả vờ như không hề nghe thấy câu hỏi của tôi. Tôi nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Chị ta ngước mặt lên rồi nhìn về phía sau lưng tôi. Cái nhìn của người phụ nữ ấy như ánh mắt của một sinh vật đến từ hành tinh khác. Trong trạng thái bị kích động, cô ta văng ra một câu chửi thề lầm bầm trong miệng.

Tôi tiếp tục hét lên câu hỏi của mình “Sao nó lại ngủ?”. Ngay lúc này, một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Một người đàn ông lớn tuổi nhìn tôi với vẻ mặt không thiện cảm. Người đàn ông này cất tiếng nói “Anh muốn gì ở cô ấy? Anh không thấy rằng cô ấy đang phải vật lộn với cuộc sống khó khăn của mình à?" Sau đó, ông ta lấy ra trong túi mình mấy đồng tiền lẻ rồi để vào chiếc túi ăn xin.

Người đàn bà thể hiện niềm biết ơn với vẻ mặt sầu khổ. Sau khi thể hiện lòng tốt, người đàn ông bỏ tay khỏi vai tôi rồi tiếp tục bước đi đến trạm ga. 

Bàng hoàng phát hiện "Tại sao những đứa trẻ trên tay người ăn xin luôn ngủ?" 2

Ngày hôm sau, tôi gọi cho một người bạn. Dù không học hành nhiều nhưng bạn tôi vẫn có cuộc sống khá giả với hàng loạt xe xịn và những chuyến chu du khắp nơi.

Nhờ anh bạn này, tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về đường dây ăn xin có tổ chức. Những đứa trẻ nằm ngủ ngon lành trên tay nhiều người ăn xin thực chất là được "thuê" từ những gia đình có cha mẹ suốt ngày say xỉn, thậm chí, có nhiều đứa trẻ còn bị đánh cắp. 

Và cũng nhờ người bạn của mình, tôi hiểu được tại sao những đứa trẻ đó luôn ngủ. Với giọng điệu bình thản, anh cho biết như thể đang nói về tình hình thời tiết ngày hôm nay: "Chúng hoặc là phê ma túy, hoặc là đã say rượu rồi…”

Tôi choáng váng hỏi lại “Ai phê ma túy? Ai say rượu cơ?”

Anh bạn đáp lại “Đứa trẻ. Vì thế, nó không thể kêu khóc được. Người ăn xin luôn ngồi cả ngày để hành nghề, vậy cậu thử tưởng tượng xem đứa bé đó sẽ cảm thấy chán chường thế nào nếu còn thức?" 

Để khiến đứa bé ngủ cả ngày, những kẻ ác độc phía sau màn ăn xin nghèo khổ đã bắt nó phải uống rượu hoặc chích thuốc.

Rõ ràng, cơ thể của những đứa trẻ không thể chịu nổi việc bị sốc thuốc. Và, chúng thường sẽ chết. Điều tồi tệ nhất là có lúc chúng chết ngay trong "giờ làm việc". Sau đó, “bà mẹ” ăn xin sẽ phải thay nó bằng đứa trẻ khác rồi ôm cho đến tối. Đây là luật rồi. Và người đi đường thì sẽ vẫn cho tiền và tin rằng hành động của mình rất đạo đức. 

Ngày hôm sau, tôi quay trở lại ga tàu nơi người phụ nữ ăn xin đang ngồi. Tôi đưa thẻ phóng viên của mình ra và sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Thế nhưng, cuộc nói chuyện ấy đã không diễn ra. Tôi tiến đến để hỏi cô ta về giấy khai sinh của đứa bé, và đặc biệt là đứa trẻ hôm qua cô ta bế đang ở đâu. Đáp lại những câu hỏi của tôi, người phụ nữ ăn xin vẫn chỉ phớt lờ.

Thế nhưng, ngược lại, nhiều người đi đường quay lại mắng tôi té tát và cho rằng tại sao tôi lại có thể hét vào mặt người ăn xin và đứa trẻ tội nghiệp như thế. Ngay sau đó, tôi bị tống ra khỏi ga tàu. Lúc này, chỉ còn 1 điều duy nhất tôi có thể làm đó là báo cảnh sát. Nhưng khi cảnh sát đến, cả người phụ nữ và đứa trẻ đều đã biến mất… Lúc này, tôi mới nhận ra rằng mình đang chống đối cả 1 thế lực lớn mạnh.

Có lẽ, sau khi đọc những dòng tâm sự này, các bạn sẽ phần nào hiểu được "Tại sao những đứa trẻ trên tay người ăn xin luôn ngủ?". Vì vậy, khi trông thấy những người ăn xin bế một đứa trẻ trên tay ở bất cứ nơi nào, hãy suy nghĩ và quan sát thật cẩn thận trước khi ra tay giúp đỡ họ. Hãy nghĩ rằng: nếu không phải vì lòng thương hại của hàng nghìn người, nghề ăn xin đã không thể tồn tại. Nếu ăn xin không còn tồn tại, sẽ không còn đứa trẻ sơ sinh nào phải chết vì sốc thuốc hay rượu nữa. 
- -

Trưởng nhóm khảo cổ Ai Cập vừa công bố, một xác ướp 3.000 năm tuổi đang mang thai ở tháng thứ 8 và chuẩn bị sinh con.


Xác ướp được bảo tồn rất tốt sau khi được khai quật
Câu chuyện tưởng như hoang đường này đã được chứng minh bằng hình siêu âm về cái thai đang phát triển ở tháng thứ 8 trong bụng xác ướp.
Tác giả của bào thai chính là bảo vệ của học viện, nơi xác ướp được cất giữ để phục vụ nghiên cứu khoa học.
Người đàn ông này khai nhận, do không cưỡng được ham muốn trước vẻ đẹp xác ướp nên đã “yêu” xác ướp này.
Ông Saier De khẳng định, xác ướp lúc mới khai quật lên không hề có dấu hiệu mang thai.
Đây là xác ướp của một cô gái sinh sống vào khoảng năm 924 trước Công nguyên, khoảng 24 tuổi, thân phận thuộc hàng quý tộc thời đó.
Họ đã đặt ra giả thuyết, một là tinh trùng của người bảo vệ xâm phạm xác ướp có công hiệu thần kỳ, hai là có phép ma thuật bí ẩn nào đó không ai giải thích được.
Tim thai hiện vẫn phát triển tốt. Kết quả siêu âm xác định, đó có thể là một bé gái.
Hiện xác ướp còn hai tháng nữa sẽ ‘lâm bồn’ và vẫn đang được đặt trong học viện để theo dõi.
Trong ngôi mộ của xác ướp này còn có rất nhiều vật dụng của trẻ sơ sinh thời đó được chôn cất theo.
Có lẽ, gia đình cô đã hy vọng, kiếp sau cô sẽ được làm mẹ.
- -

Chỉ vì chán nản, mâu thuẫn với gia đình hay chỉ để chứng minh lòng chung thủy với vợ mà nhiều quý ông đã tự cắt phăng “của quý”.

Ngáo đá, nam thanh niên tự cắt nát “của quý
Sáng 27/2/2014, các bác sĩ tại Khoa cấp cứu – Bệnh viện Việt Tiệp (Hải Phòng) đã cấp cứu cho một thanh niên tự cắt nát “của quý”. Danh tính thanh niên được xác định là Vũ Đình Bình (SN1993, trú tại xã An Đồng, An Dương, Hải Phòng).
Người này nhập viện trong tình trạng vùng kín bê bết máu, người vẫn tỉnh táo. Hiện, các bác sĩ đang nhanh chóng cứu chữa cho bệnh nhân. Được biết, thanh niên này nói do bị ảo giác nên đã từ dùng dao lam cắt “của quý”.
Tự gây tê để để cắt “của quý” cho khỏi đau
Vụ việc xảy ra ngày 4/4/2013 tại An Giang. Theo đó, do có nguyên do từ mâu thuẫn gia đình, một người đàn ông tên P.Đ (28 tuổi, ngụ tại huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang) đã tự dùng dao cắt “của quý”. Trước khi cắt, để cho khỏi đau, người này tự dùng dây chun thắt của quý nhằm mục đích gây tê.
Chưa dừng ở đó, cắt xong, Đ. còn có hành động hủy nát của quý. Ngày 9/4, thanh niên này nhập viện, tuy nhiên, “của quý” của người này đã không thể nối lại được.
Cắt phăng “của quý” để chứng minh lòng chung thủy
Ngày 19/ 9/2012, ông H.M.T (44 tuổi, ngụ tại huyện Bình Chánh, TP.HCM) nhập bệnh viện Nhân dân 115 (Q.10, TP.HCM)  trong tình trạng dương vật bị đứt sát gốc, chỉ còn dính miếng da. Mặt mày ông T. tái nhợt vì đau đớn, máu chảy đầm đìa từ bộ phận sinh dục.
Rất may sau đó, ông T. đã được phẫu thuật nối “của quý” thành công. Được biết, ông T. làm nghề lái xe ôm, giờ giấc đi về thất thường khiến người vợ thường xuyên ghen tuông. Trước hôm xảy ra vụ việc, ông T. đòi “yêu” vợ nhưng bị từ chối. Ngay sáng hôm sau, ông T. tự dùng kéo cắt phăng “của quý” của mình để chứng minh lòng chung thủy.

Người tự cắt của quý đang điều trị tại Bệnh viện Nhân dân 115. (Ảnh: NLĐ)
Chán nản, chàng trai 20 tuổi tự dùng dao cắt “của quý”
Năm 2010, báo giới trong nước đưa tin, một thanh niên tên Phong (20 tuổi, quê Phù Cát, Bình Định) đã dùng dao tự cắt dương vật của mình vì chán nản. Hai năm sau thấy hối hận, Phong đã đến và được các bác sĩ của Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 phẫu thuật tạo dương vật mới thành công.
- -